Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Lúc cô tiến vào, lò thú này đã ở đây, tất cả trong phủ tổng thống đều là xa hoa cổ điển, có vật như vậy cũng không kỳ quái.

Cô biết có người, vào lúc khoản đãi khách quý đều sẽ thích dùng hương nhang để lây nhiễm không khí một lần, cho nên cũng không có để ý.

Hơn nữa ngày hôm qua lò thú này cũng đốt, nhưng lại không có bất kỳ mùi hương, không có cảm giác được chút khó chịu nào, nên liền bỏ sót sự tồn tại của thứ này.

Như vậy, nhất định là có người vào lúc cô không chú ý, đổi hương liệu ở bên trong.

Cô tiện tay sờ đến cái ly bên cạnh bàn trà, đứng dậy hất về phía trước một cái, lò thú liền lật ngã ở trên bàn.

Trong ly có nước, đúng lúc giội vào lửa than bên trong.

Xì một tiếng, trong nháy mắt càng phát ra nhiều mùi thơm, sau đó chậm rãi phụt tắt.

Sau khi phá hủy lò thú, Thẩm Chanh cảm giác thân thể không thoải mái càng thêm rõ ràng, đầu tiên là choáng váng đầu, càng về sau trước mắt cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.

Cô lảo đảo vài bước, cuối cùng vẫn không có ổn định ngã ở trên ghế sofa.


Sức lực thân thể từ từ trôi mất, Thẩm Chanh cố gắng duy trì ý thức thanh tỉnh, chỉ là thuốc này giống như đặc biệt lợi hại, từ từ bắt đầu xâm nhập tư tưởng của cô.

Lúc ý thức không rõ, Thẩm Chanh chỉ run rẩy mò lấy mảnh sứ vỡ luôn mang trên người, cầm chặt ở trong tay.

Vào lúc này, cửa ra vào truyền đến giọng nói của Mạc Cẩn: “Làm xong chưa?”

Sau đó là quản gia cung kính trả lời: “Dạ rồi.”

Cửa mở ra, Mạc Cẩn đi vào, quản gia cung kính bưng chén đĩa, phía trên đặt một chén bạc hoa văn cực kỳ tinh tế.

Trong chén chứa chất lỏng màu xanh nhạt, ánh sáng màu và cái ly phối hợp với nhau, lay động ra ánh sáng, trông rất đẹp mắt.

Nhưng bây giờ Thẩm Chanh nhìn không rõ những thứ này, cô có chút cố sức mở mắt ra, nhìn thấy toàn là bóng chồng.

Nhưng Thẩm Chanh chính là Thẩm Chanh, cô dựa vào trên ghế sofa, cho dù là hoàn toàn nằm trong tình thế xấu, vẫn có loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Quản gia hơi có vẻ kinh ngạc, nếu không phải chính mình tự tay đổi hương nhang đốt, ông sẽ cho rằng cô không có trúng mê hương.


Thẩm Chanh vịn sofa, phát ra một tiếng cười nhẹ hơi yếu: “Vì một người phụ nữ, ngay cả loại thủ đoạn này cũng dùng tới.”

Nghe ra châm chọc trong giọng nói của cô, Mạc Cẩn cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, cười với Thẩm Chanh.

Nụ cười anh ta sạch sẽ, lời nói ra lại làm cho bọn người làm bên cạnh phát lạnh cả người: “Vì chiếm được em, tôi không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn gì.”

Mạc Cẩn vẫy vẫy tay với quản gia, ý bảo ông làm Thẩm Chanh uống hết thuốc này.

Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, anh liền thu về: “Để tôi tự làm.”

Quản gia không dám trái ý anh, ngoan ngoãn dùng hai tay bưng chén tới trước mặt anh.

Tay đẹp mắt của Mạc Cẩn cầm lấy chén bạc kia, đi bước từng bước kiên định đến trước mặt Thẩm Chanh, ôn hòa lại tàn nhẫn nói: “Ngoan, em uống cái này, sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Thẩm Chanh đưa tay muốn gạt phăng, nhưng động tác bây giờ của cô chậm hơn bình thường rất nhiều, bị Mạc Cẩn dễ dàng tránh thoát.

Tay Thẩm Chanh đưa đến giữa không trung bất lực rủ xuống, hiện tại ngay cả mở mắt ra cũng là cố hết sức.

”Thuốc này, tôi chuẩn bị rất nhiều, đổ đi, liền đi lấy lại lần nữa. Nhìn em như vậy, tôi không đành lòng.”

Thẩm Chanh cười nhạo một tiếng, không đành lòng?

Anh ta lại có thể nói đến như là chuyện đương nhiên!

”Em uống nó, tôi liền không nhốt em ở gian phòng này nữa. Chỉ cần em không rời khỏi phủ tổng thống, muốn đi đâu đều sẽ có thể.” Do dự một lát, anh lại bổ sung, “Thứ Thi Vực anh ta có thể cho em, tôi cũng có thể cho em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận