Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Năm tháng không có lưu lại quá nhiều dấu vết trên người bà, ngược lại khiến bà càng trở nên ưu nhã động lòng người.

Thẩm Chanh chỉ nhìn bà ấy một cái, liền đoán được thân phận của bà.

Bởi vì đôi mắt sinh động của bà ấy, thực rất giống với người đàn ông đang ở bên cạnh mình.

Ôn Uyển đi tới, ôm Thi Vực một chút, sau đó chuyển ánh mắt qua trên mặt Thẩm Chanh.

Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng vẫn bị vẻ xinh đẹp của Thẩm Chanh làm kinh diễm một chút.

Bà không hề che dấu kinh thán trong ánh mắt, tán dương: “Ánh mắt con trai ta, quả nhiên rất tốt.”

Bà giống như Thẩm Chanh, không nói thêm gì, cũng không hỏi nhiều, liền xác định được thân phận của nhau.

Ôn Uyển cười, tiện tay lấy từ trong túi xách ra một cái hộp tinh xảo, giao vào trên tay Thẩm Chanh: “Mở ra nhìn xem.”

Thẩm Chanh không có từ chối, mà là nhẹ nhàng mở cái hộp kia ra.

Một chiếc vòng tay ngọc dương chi thuần trắng, tinh sảo khéo léo,
tính chất có thể được coi là cực phẩm, vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ.


”Đây là vật gia truyền của nhà chúng ta, bà nội lưu lại, hiện tại tặng cho con.”

Ôn Uyển nói xong, lại rất khéo hiểu lòng người đưa tay ra, kéo tay Thẩm Chanh qua, muốn đeo cho cô.

”Không cho phép mang.”

Thi Vực lạnh giọng ngăn lại.

Ôn Uyển và Thẩm Chanh nghe tiếng, gần như đồng thời cùng quay đầu nhìn anh.

Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm, “Loại đồ vật này, làm bị thương vợ của con thì phải làm sao đây.”

Thẩm Chanh: “....”

Ôn Uyển: “....”

Ngay tại lúc Thi Vực muốn đưa tay tới nắm lấy vòng tay, Thẩm Chanh nhanh hơn anh một bước, đeo vòng tay lên cổ tay.

Xúc cảm ôn nhuận mát lạnh truyền đến, kích cỡ thích hợp với cô, giống như là làm theo số đo yêu cầu của cô.

Ngọc nhuận trong suốt, càng làm nổi bật làn da vốn trắng nõn mịn màng của cô lên

Thấy cô đã đeo, Thi Vực đành phải thôi.

”Cảm ơn bác gái.”

Thẩm Chanh rất tự nhiên lên tiếng.

Tay Thi Vực ôm trên eo cô thoáng siết chặt, thấp giọng nói: “Gọi mẹ.”

Thẩm Chanh phản xạ có điều kiện chợt nhíu mày: “Làm gì có mẹ trẻ như vậy?”


Thi Vực: “....”

Có lý luận kỳ quái như thế sao?

Ôn Uyển lại cười: “Gọi cái gì cũng được, không cần chú ý như vậy.”

Nào ngờ, sau một khắc Thẩm Chanh lại lên tiếng: “Mẹ chồng.”

Thi Vực: “....”

Ôn Uyển vui mừng gật đầu, dường như có chút cảm động với một tiếng mẹ chồng này.

Sau khi lên xe, Thi Vực và Thẩm Chanh ngồi ở ghế sau, Ôn Uyển ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Đằng sau, Thẩm Chanh và Thi Vực kề tai nói nhỏ: “Mẹ chồng Ôn Uyển rất gần gũi, sao anh lại khó phục vụ như vậy? Bá đạo lại cường thế.”

Thi Vực lạnh lùng nhíu mày, “Có ý kiến?”

Thẩm Chanh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lười phản ứng với anh.

Ôn Uyển nhìn thấy động tác của hai người từ kính chiếu hậu, trên mặt mang theo ý cười, hết sức hài lòng.

Một lát sau, Thi Vực đột nhiên cầm lấy tay Thẩm Chanh nhìn, nhăn lông mày: “Loại vật cứng này, có thể đập đau đầu của em không?”


”Không biết.”

Thẩm Chanh thầm than anh quá mức bảo vệ cô, đồng thời trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Cô nhếch nhếch môi, “Hơn nữa ngọc dưỡng người, em thích.”

Thi Vực: “....”

Xe chạy vững vàng, Ôn Uyển ngồi ghế cạnh tài xế, trên trên mặt luôn mang ý cười, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Thi Vực dựa khuỷu tay ở trên cửa kính xe, nhắm nửa mắt, đột nhiên hỏi: “Đi không?”

Thẩm Chanh biết anh không phải đang hỏi mình, cho nên cũng không có phản ứng gì.

Ôn Uyển liếc nhìn anh từ kính chiếu hậu, cười nhạt: “Đi, không đi tương đương với nói cho mọi người rằng ta thua.”

Thẩm Chanh không biết bọn họ đang nói cái gì, cũng không có ý định hỏi nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Thi Vực nhìn cô một cái, duỗi cánh tay dài ra kéo cô qua, để cô dựa vào trên người anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận