Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Trong sảnh cũng có người nhận ra Thi Vực, đặc biệt hưng phấn tiến đến gần: “Thi thiếu, trùng hợp như vậy, anh cũng tới đây?”

Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta, cũng không nói gì.

Người nọ cúi đầu khom lưng: “Nếu biết Thi thiếu ở thành Đô, tôi nhất định đã sớm đi chào hỏi rồi.”

Thi Vực hoàn toàn không nhớ gặp người này khi nào, cho nên chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.

Người nọ giống như nhận được khích lệ, bắt đầu nói liên tục, ý đồ khiến Thi Vực nhớ tên được của anh ta.

Nhưng Thi Vực hoàn toàn không có hứng thú với người như vậy, đối thoại với anh ta, lúc nói nhiều nhất cũng không nhiều hơn ba chữ.

”Thi thiếu tới tham gia bữa tiệc này, đúng lúc chủ nhân cũng cùng họ, là thân thích liên quan sao?”


Bởi vì giữa Thi Vực và Thi Diệu Quang có ngăn cách ăn sâu bén rễ, cho nên Thi Vực chưa bao giờ sẽ đề cập quan hệ giữa hai người ở trước mặt người ngoài.

Mà người ta cũng không biết Thi Vực và Thi Diệu Quang là hai cha con, cho nên đều cố ý vô ý tìm hiểu tin tức.

Lúc này cuối cùng Thi Vực cũng có một chút phản ứng với lời nói của anh ta, nhưng thái độ lại lạnh lùng đến cực điểm: “Không quen biết.”

Người nọ còn muốn hỏi gì đó, nhưng trên mặt Thi Vực đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Không biết phương thức tiếp cận của mình sai ở chổ nào, cũng không dám nói nhiều tiếp nữa.

Dù sao Thi Vực này là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, không phải một quản lý nghiệp vụ nho nhỏ như anh ta có thể chọc được, vì vậy đành phải ngượng ngùng và mất mát rời đi.

Vào lúc này, Thẩm Chanh lưu luyến quên về ở trước cả bàn rượu ngon.

Từ xa, Diệp Cẩn đã thấy được bóng dáng của cô.

Liếc nhìn liền nhận ra cô, Diệp Cẩn nói một câu xin lỗi không tiếp được với người bên ngoài, liền đi về phía Thẩm Chanh.

Rất nhanh đã đi tới, tiện tay bưng một ly rượu cho cô, “Cũng không phải người ngoài, muốn uống thì uống, để ý cái gì?”

Thẩm Chanh giương mắt nhìn cô ta một cái, cũng không nhận: “Chúng ta có quen sao?”

Sắc mặt Diệp Cẩn vẫn như thường, cười yêu mị: “Theo như vai vế, nói như thế nào, cô cũng phải gọi tôi một tiếng mẹ chồng.”

Thẩm Chanh nghe tiếng, cười khẽ nói: “Đúng vậy, cô thật sự là nhìn có vẻ già hơn tôi rất nhiều, nhưng cô có tư cách làm mẹ chồng tôi sao?”

“....”


”Ừm... Tâm tình tốt, miễn cưỡng có thể gọi cô một tiếng dì, tâm tình không tốt,.... gọi cô là bà lão.”

”Cô!....”

Diệp Cẩn nổi giận.

Độ tuổi này của cô ta tương đối lúng túng, tuy rằng không nhỏ hơn Thi Diệu Quang nhiều lắm, nhưng cũng ba mươi mấy rồi.

Hoàn toàn không cách nào so sánh được với Thẩm Chanh thủy nộn, lúc này sợ nhất người khác nói cô ta già.

Không ngờ Thẩm Chanh lại sẽ nói cô ta như vậy!

Đúng lúc đó, Thi Vực phát hiện Thẩm Chanh không ở bên cạnh, nhìn chung quanh một lần.

Lúc nhìn thấy Thẩm Chanh ở cùng Diệp Cẩn, sải bước liền đi tới bên đó.

Lúc cách bọn họ còn vài bước xa, nhìn thấy trong tay Diệp Cẩn bưng hai ly rượu, một ly trong đó như đang muốn đưa cho Thẩm Chanh.

Thi Vực đi qua dùng một tay ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Chạy loạn làm gì?”


Thẩm Chanh không an phận động vài cái ở trong lòng anh: “Em tới đây ngửi rượu.”

Thi Vực coi như không thấy Diệp Cẩn ở bên cạnh, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên tóc Thẩm Chanh: “Rượu mạnh, không cho phép ngửi.”

Diệp Cẩn ở một bên bị một câu nói như vậy của anh làm tức giận không nhẹ, nhưng nhiều năm qua đã sớm rèn luyện ra một thân diễn xuất, cười nói thân mật: “Tiểu Vực, thật không nghĩ tới con sẽ trở về chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn của ta và cha con....”

Đối với Thi Vực, Diệp Cẩn hoàn toàn không chán ghét nổi.

Thi Vực đến nhìn cũng lười nhìn cô ta một cái, cánh tay kiên quyết nắm cả bờ vai của Thẩm Chanh, xoay người muốn bỏ đi.

Sau lưng, lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét lên đầy kinh hãi.

Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn, chỗ cổ áo Diệp Cẩn đã ướt một mảnh, vừa nhìn đã biết là rượu đổ lên.

Cô ta mặc một bộ váy thấp ngực màu trắng, hiện tại dán sát ở trước ngực, như ẩn như hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận