Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Sau khi Thẩm Chanh thay xong quần áo đi ra từ phòng thử áo, bà chủ không ngừng khen cô xinh đẹp, có khí chất.

Thật ra Thẩm Chanh nghe được lời nói của hai người, cho nên chỉ cười cười, không trả lời.

Chọn lựa mấy bộ quần áo thanh toán, sau khi tính tiền xong, Ôn Uyển lại lôi kéo cô đi tiệm mẹ & bé.

”Con xem bộ đồ này như thế nào? Về sau bụng lớn chút nữa, mặc loại này có thể giúp con thoải mái một chút.”

Ôn Uyển là người từng mang thai, ở phương diện này sẽ có kinh nghiệm hơn Thẩm Chanh.

Dù sao cũng là ở trước mặt trưởng bối, cho nên Thẩm Chanh không có từ chối, mà là gật gật đầu nói: “Đẹp mắt.”

Ôn Uyển cười cười: “Vậy thì mua thêm vài bộ.”

Cuối cùng, Ôn Uyển tự tay chọn lấy nhiều quần áo mặc khi đang mang thai, nói về sau khi nào cần có thể không cần đi mua nữa.

Lúc đi ngang qua tiệm quần áo nam, Thẩm Chanh dừng bước chân lại.


Nhìn thấy trang phục nam trên người manocanh trong tủ, cô liền bất
giác nghĩ, bộ quần áo này mặc ở trên người anh sẽ có hiệu quả gì.

Vì vậy cô mua bộ tây trang cao cấp màu đen kia, sau khi quét thẻ liền báo địa chỉ, để người ta đưa qua.

Đi dạo phố một hồi, hai người lại đi quán cà phê uống trà buổi sáng rất nổi tiếng ở vùng phụ cận.

Ôn Uyển thấy Thẩm Chanh không có hứng thú, lo ngại cô mang thai cục
cưng, sợ cô mệt mỏi, liền sớm gọi điện thoại bảo tài xế đến, tính đưa
Thẩm Chanh về biệt thự.

”Mẹ không cùng về với con sao?”

Ôn Uyển nói đùa: “Nếu mẹ đi, không phải sẽ quấy rầy thế giới hai người của các con à.”

“....”

Nhìn Thẩm Chanh, Ôn Uyển lại nói: “Gần đây Tiểu Vực bận rộn nhiều
việc, mẹ sẽ không qua khiến nó phân tâm nữa. Một mình mẹ đi dạo thêm một lúc, con đi về nghỉ trước đi.”

Thẩm Chanh biết bà là muốn dành Thi Vực cho một mình cô, trong lòng
hơi ấm áp, nói một câu với Ôn Uyển: “Vậy mẹ cũng đừng quá mệt mỏi.”
liền lên xe.

Bây giờ là thời gian tan việc cao điểm vào buổi trưa, cho nên tài xế đi một con đường khác để tiết kiệm thời gian.

Trên nửa đường, Thẩm Chanh ngẫu nhiên trông thấy một tiệm nhãn hiệu nước hoa.

”Dừng một lát.”


Xe chậm rãi áp sát ngừng ở ven đường bên phải, Thẩm Chanh mở cửa xe xuống xe, đi vào trong tiệm.

Đối diện đi tới một nhân viên bán hàng mỉm cười ngọt ngào động lòng người: “Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô cần gì?”

Thẩm Chanh phất phất tay, ý bảo các cô đi làm việc của mình, không cần đi theo: “Tôi tùy tiện xem một chút.”

”Được, tiểu thư cô từ từ chọn lựa.” Vì vậy, nhân viên bán hàng liền xoay người tiếp tục phủi bụi cho hàng hóa.

Thẩm Chanh đi đến trước quầy chuyên bán nước hoa, mở thủy tinh ra, lấy ra từng bản thử nhỏ ngửi.

Biết đang mang thai không thể tiếp xúc nước hoa, cô chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút.

Một đường chọn lựa, lại nhiều lần phân biệt loại mùi hương tương tự, cuối cùng cô xác định một cái.

Có lẽ là mùi hương này.

Thẩm Chanh không hiểu mấy loại nước hoa này, nhưng trời sinh rất nhạy cảm với mùi hương, cho nên nhớ mang máng mùi trên người Ôn Uyển là sơn
chi.

Cô lấy mẫu thử nhỏ ra, nhìn cũng không nhìn yết giá năm con số ở phía trên, nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Muốn một chai cùng loại.”


Nghe được lời của cô, nhân viên bán hàng đương nhiên không thể chậm
trễ, gần như bước nhanh tới, nhìn rõ mẫu thử nước hoa trong tay cô, cười nói: “Tiểu thư cô thật rất có mắt nhìn, nước hoa này là loại hương điều chế mới nhất, sau khi dùng thử thì tỉ lệ về mua rất cao, tất cả mọi
người có đánh giá rất tốt về nó.”

Thẩm Chanh ừ một tiếng, trực tiếp lấy thẻ vàng Thi Vực cho ra để tính tiền.

Đối phương dùng hai tay cung kính trả thẻ lại cho cô, còn đưa nước hoa đóng gói tinh tế tao nhã lên.

Nhìn Thẩm Chanh đi xa, hai nhân viên bán hàng không nhịn được cảm thán.

”Vị tiểu thư này thật đúng là hào phóng.”

”Đúng vậy, lại có thể rộng rãi quá đi.”

”Thật hâm mộ cô ấy! Cô xem tấm thẻ vàng kia, có phải là loại tùy tiện xoạt xoạt cũng không bạo phát không....”

”Cô à, cố gắng lên đi, về sau cũng câu một con rùa vàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận