“Không hiểu?”
“....”
”Vậy anh đến nói cho em biết.”
“....”
”Nói đơn giản, chính là trả giá thật lớn để tìm được thứ mà mình muốn.”
“....”
”Ví dụ như, nữ diễn viên muốn thành nữ diễn viên hạng nhất, phải làm
sao đây? Ngủ một giấc với đạo diễn, đây là quy tắc ngầm. Hoặc có lẽ,
ngoài mặt là cạnh tranh công bằng, nhưng thực chất ai có tiền thì người
đó quyết định, cũng gọi là quy tắc ngầm.”
Thẩm Chanh để đũa xuống, liếc xéo anh, “Nói nhiều như vậy, còn không bằng trực tiếp nói cho em biết anh muốn ngủ với em.”
Cô nói xong, lại đứng lên, đi đến trước mặt anh, dang chân ngồi trên đùi anh.
Chủ động kéo tay của anh qua ôm eo của mình, chống đỡ chóp mũi ở trên mũi anh, “Chuyện quy tắc nói sau đi, hiện tại anh muốn nịnh nọt ông chủ trước.”
Đã đưa đến trong ngực, Thi Vực đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cúi đầu cắn vành tai của cô, mờ ám nói nhỏ: “Về sau, đến phòng làm việc làm một trận thì như thế nào?”
Thẩm Chanh dùng tay ôm lấy cổ của anh, tràn ra một chữ từ trong răng: “Được.”
Vừa dứt lời, cô lại nói: “Em mua đồ tặng cho anh....”
”Ừ, ngoan.”
Thi Vực nói xong, một tay dò xét vào trong áo của cô, nắm chặt eo của cô, tay kia lại vẫn ung dung thản nhiên cầm đũa lên.
Thẩm Chanh bị anh giày vò đến thân thể mềm nhũn, dựa vào anh, giọng nói cũng trở nên mềm mại bất lực: “Đáng ghét!”
Thi Vực nheo con ngươi lại, “Sao lại đáng ghét rồi?”
”Ăn cơm rất ngon!”
”Anh đang ăn rất ngon.”
Đầu sỏ gây nên không chút cảm giác được mình có lỗi gì, vừa mình ăn, vừa nhấp một ngụm canh dút cô.
Thẩm Chanh nhanh chóng nghiêng mặt, tránh đi.
Thi Vực chậm rãi nuốt nước xuống, lực đạo trên tay tăng thêm kỹ xảo: “Trước khi ăn cơm uống canh sẽ tốt cho dạ dày, biết không?”
Nói xong, cúi đầu liền hôn xuống.
Môi bị ngăn chặn, thân thể Thẩm Chanh cực kỳ mềm nhũn, an phận dựa vào ở trong lòng anh.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Thẩm Chanh biết
là đưa quần áo đến rồi, liền tránh thoát kiềm chế của Thi Vực, định đi
ra ngoài.
Vừa đi ra hai bước, lại bị Thi Vực kéo trở về, ngồi ở trên đùi anh.
Thẩm Chanh nhíu mày: “Em muốn đi lấy đồ.”
”Để người làm đi.”
“....”
Vào lúc đó Thi Vực lại duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô: “Thật hấp dẫn.”
Ngón tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, từng ngón thon dài.
Thẩm Chanh biết anh nói hấp dẫn là có ý gì.
Môi đỏ như son, bộ dáng tóc tai rối bời nũng nịu, không phải là rất hấp dẫn sao....
Cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Ăn một bữa cơm cũng cảm xúc dâng trào như vậy sao.”
”Còn không phải do em trêu chọc.”
Anh vừa nói xong, môi mỏng không có dấu hiệu nào liền phủ lên, vừa gặm vừa cắn triền miên một phen.
Sau khi người giúp việc ký nhận, liền nghĩ mang thứ đó đi vào, lại
thấy bên trong đang trình diễn hình ảnh không thích hợp cho trẻ em.
Vì vậy yên lặng cúi đầu xuống đặt gói to ở cửa ra vào, giống như chạy trốn lui ra ngoài.
Kết thúc nụ hôn này, Thẩm Chanh đi qua mang gói to tới, tức giận quăng tới trên bàn: “Của anh.”
Thi Vực đến nhìn cũng không nhìn, lại cưỡng chế kéo cô vào trong ngực lần nữa, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Bảo bối, chúng ta rất nhanh có
thể ngủ thật tốt rồi.”
Giọng nói của anh rõ ràng rất trầm thấp, nói ra lại là lời nói một
phen mờ ám như thế, Thẩm Chanh nghĩ đến trêu đùa xuân sắc vô biên trước
đó, bất giác liền đỏ mặt.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực ngược lại thả cô ra, sau khi thử nhiệt độ món ăn, liền gọi quản gia đến đổi một bàn nóng.
”Anh luôn đổi món ăn như vậy, không sợ em đói chết à?”
”Không phải có anh ở đây ư, tùy em ăn.”
“....”
Người đàn ông này từ sáng đến tối....!