Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Tuy rằng Thi Vực không có xem đồ Thẩm Chanh mua cho anh, nhưng đến
lúc xế chiều, vẫn sai người ủi tốt quần áo mới, mặc vào người.

Chưa bao giờ mặc tây trang ở trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.

Thẩm Chanh nhìn, chỉ cảm thấy ánh mắt của mình cũng không tồi, bộ đồ
này mặc ở trên người anh, còn đẹp mắt hơn người mẫu trên quảng cáo.

Đàn ông ưu tú quả nhiên đều có thể khống chế hoàn mỹ ở trên bất kỳ lĩnh vực nào.

Đợi ở thư phòng xem văn kiện với anh, Thẩm Chanh lại nhìn đến có chút ngây dại rồi.

Thi Vực thấy cô thừ người, chỉ nghĩ rằng cô nhàm chán, giơ lên tay chỉ chỗ bên cạnh, ra lệnh: “Tới đây.”

Thẩm Chanh cố ý mèo nheo, không hề có chút tích cực, đến khi Thi Vực
lộ ra vẻ không kiên nhẫn rõ ràng, mới đi qua ngồi ở bên cạnh anh.

Thi Vực quay đầu hỏi cô: “Sơ yếu lý lịch của em đâu?”

Thẩm Chanh nghe tiếng, sửng sốt: “Thật sự phải điền?”


Anh không phải là ông chủ lớn sao, tùy tiện xếp một chức vị cho cô, hoàn toàn là chuyện rất dễ dàng.

Thi Vực lạnh mặt: “Em nghĩ sao?”

Được rồi, ông chủ lớn thiết diện vô tư.

Thẩm Chanh không có hứng thú đứng dậy, rút phần sơ yếu lý lịch lúc
trước vụng trộm nhét trở về ra, liền ngồi điền bên bàn làm việc của Thi
Vực.

”Sáng mai anh đi công ty, buổi sáng em bảo người ta đưa sơ yếu lý
lịch đi quầy lễ tân của tập đoàn Đế Cảnh, bọn họ sẽ giao cho người chủ
khảo.”

Còn có người chủ khảo?

Thẩm Chanh cảm thấy mình thật chính là nhàm chán.... Tâm tình càng thêm không cao: “À.”

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Chanh đi tắm rửa, Thi Vực vẫn ở
phòng sách xem số liệu mới nhất mà cấp cao công ty truyền tới.

Từ sáng đến tối, lúc nào anh cũng bận không hết việc.... Thẩm Chanh
nằm ở trên giường chờ anh, chán đến chết, lấy điện thoại di động ra chơi một lúc.

Vừa định để xuống, lại trông thấy Thi Vực đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy trong tay cô còn cầm di động, Thi Vực đi qua, một phát túm
lấy, giọng cực kỳ lạnh: “Quên anh nói gì rồi à? Nhiều nhất chỉ có thể
năm phút đồng hồ.”

Thẩm Chanh không vui: “Vừa đúng năm phút!”


Kể từ sau khi mang thai, cô bị cấm rất nhiều hoạt động, ví dụ như uống rượu và chơi điện thoại....

Bác sĩ nói phóng xạ điện thoại còn mạnh hơn máy vi tính, sẽ tạo thành ảnh hưởng với sự phát triển của cục cưng, nhất là đừng nằm ở trên
giường nghịch điện thoại, sẽ tổn thương ánh mắt.

Thi Vực không nói một lời, trực tiếp đè ép Thẩm Chanh ở dưới thân
thể, lấy tay chống đỡ thân thể lên, tránh đè đến cô, “Năm phút đồng hồ?
Có muốn đi xem máy giám sát không, hửm?”

,

“....”

Giám sát?

Thẩm Chanh thật sự cảm thấy, người đàn ông này quá bá đạo rồi...

Cô không nói gì nữa, một chữ cũng lười phải nói, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thi Vực xoay người nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, để cô gối lên khuỷu tay của anh.

Đến khi hô hấp của Thẩm Chanh trở nên đều đều, sau khi ngủ thiếp đi,
anh mới nhẹ nhàng nâng nâng đầu của cô, dịch chuyển khỏi cánh tay của
mình.


Hôn xuống trán cô một cái, sau khi chỉnh thấp độ sáng của đèn ngủ, anh mới đứng dậy đi phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, Thi Vực đi qua nằm cạnh cô, cũng là tư thế vừa rồi, ôm cô, nhắm mắt lại.

Phía chân trời, đã hơi lộ ra màu trắng bạc.

Mảng lớn đám mây tụ tập ở chân trời, như là ngâm máu, hiện ra màu đỏ lạnh nhạt.

Thi Vực trở mình, mở mắt ra liền nhìn thấy tư thế ngủ cực kỳ không
văn nhã của Thẩm Chanh, gác một chân dài trắng muốt lên trên người anh.

Môi mỏng đỏ bừng khẽ mở ra, một túm tóc tai rối bời ở trên môi của cô, gợi cảm lại hấp dẫn.

Thi Vực nửa chống gò má, tay kia mơn trớn môi của cô, đầu ngón tay lưu luyến quên về trên môi cô.

Qua một hồi lâu, mới vén tóc trên môi cô lên.

Khóe miệng anh treo một nụ cười lười biếng, dường như có thể mê hoặc người hãm sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận