Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thẩm Chanh đứng dậy đi tới, dừng chân ở trước mặt anh: “Không phải anh sớm hơn sao.”

Lúc này Thi Vực mới thu hồi ánh mắt từ trên văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nếu không sớm một chút, sao kiếm đủ tiền cho em xài.”

“....”

Thi Vực dựng thẳng lông mày, vươn tay đưa một phần văn kiện cho cô, “Phần tài liệu này em chỉnh sửa lại một chút.”

Thẩm Chanh nghe tiếng, đi lên trước hai bước đến trước mặt anh, đưa tay lấy văn kiện, kéo hai cái nhưng không có kéo được.

Cô liếc nhìn Thi Vực, “Có thể buông tay không.”

Nói xong, cô lại kéo hai cái, nhưng tay Thi Vực vẫn giữ ở đầu bên kia văn kiện, không có ý định buông ra.


”Gấp gáp làm việc như vậy?”

Thi Vực nâng khóe môi lên, đứng dậy, vòng quanh bàn làm việc đi đến bên cạnh Thẩm Chanh.

Sau đó giơ cao văn kiện trong tay, tiến môi tới bên tai của cô, nhẹ giọng cắn tai nói nhỏ, “Đừng để mình mệt.”

Nói xong, trực tiếp đặt văn kiện vào trong tay Thẩm Chanh, ngón tay suông dài, êm ái xẹt qua bụng của cô.

”Đừng sờ loạn.”

Thẩm Chanh lập tức dùng văn kiện trên tay đi vỗ tay của anh, nhưng bị Thi Vực tránh được, anh gặm cắn vành tai của cô, nói nhỏ: “Anh chỉ là chào hỏi với bảo bối nhỏ của anh mà thôi.”

Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh một cái, đôi mắt thâm sâu đối diện với cô, gần như muốn đụng phải chóp mũi của nhau.

Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nhắc nhở: “Trong công ty, thu liễm chút.”

Nhưng Thi Vực lại chẳng hề có chút để ý, trong ngữ điệu lộ ra vài phần hờ hững, “Ừ, công ty của em.”

Anh còn cố ý tăng mạnh hai chữ “Của em” một chút, vẻ mặt trêu tức.

Thẩm Chanh nhìn tay của anh lại đưa tới, lui về phía sau một bước, lay động một chút văn kiện trên tay, “Lúc nào thì giao cho anh?”

Thi Vực tới gần cô một bước, đưa tay nắm bên hông của cô, giam cầm cô ở trong khuỷu tay mình, trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười như không cười.

”Em xem tới khi nào thì làm xong.”

Hai người mặt đối với mặt, Thẩm Chanh gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, “Vậy có yêu cầu gì không?”


”Yêu cầu, em xem rồi làm là được.”

Thẩm Chanh cảm giác sức lực trên eo tăng thêm chút, cô vừa định lên tiếng, đã bị Thi Vực ngăn chặn miệng, chỉ có thể siết chặt văn kiện trong tay.

Thi Vực hôn cô xong liền tham luyến liếm môi của cô một chút, mới thu tay trở về.

Thẩm Chanh xoay người đẩy tấm cửa kính xa hoa cực hạn đó ra, trở về phòng thư ký.

Phần tài liệu này không dày, mới vừa rồi náo loạn bị bóp đến có chút nếp gấp.

Sau khi Thẩm Chanh ngồi xuống, duỗi lưng một cái, bắt đầu lật xem.

Nhưng vừa lật hai trang cô liền cảm giác không đúng, rất nhiều nơi đã có bút đen ghi rõ lời chú giải, rõ ràng cho thấy quá trình kiểm nghiệm đã làm xong rồi, cứ đợi để làm tổng kết là được.

”Cái gì vậy chứ.” Cô nhỏ giọng lầm bầm một chút, khóe môi lại dâng lên vài phần ý cười.

Cô trực tiếp lật đến cuối cùng, phát hiện ra ngay cả tờ cuối cùng cũng đã có lời chú giải.


Xem ra, đây đúng là phần tài liệu mà Thi Vực đã xem rồi.

Cô phải làm, chỉ là sửa chữa lời chú giải thêm vào, đóng dấu lại một phần khác là được rồi.

Thẩm Chanh lười biếng ngáp một cái, lại tỉ mỉ để ý một lần nữa.

Phát hiện có ba vấn đề là bởi vì số liệu ban đầu không rõ, cô tiện tay dùng bút vạch ra.

Lười phải gọi điện thoại dò hỏi, liền trực tiếp cầm lấy văn kiện đi ra phòng làm việc, ý định thừa cơ hội này thuận tiện làm quen với tất cả các ngành một chút.

Quẹo khúc quanh, nhìn thấy khu làm việc rộng lớn đã ngồi đầy nhân viên, mỗi người đều là vẻ mặt căng thẳng đang bận rộn.

Thẩm Chanh vốn là cảm giác thoải mái, bỗng bị không khí khẩn trương nơi này áp chế.

Cô dừng tại chỗ một chút, liền chậm rãi đi về phía từng dãy bàn làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận