Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Giữa trưa, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng thư ký.

Thẩm Chanh cảm thấy có chút mệt rã rời, liền nằm sấp trên bàn làm việc, híp mắt, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Lúc Thi Vực kết thúc công việc trên tay bưng ly lên, mới phát hiện cà phê đã lạnh rồi.

Anh theo bản năng quay đầu, thấy Thẩm Chanh đang dựa vào ở trên bàn làm việc, tóc dài buộc lên cao cao bị gió nhẹ vén lên, yên lặng nhắm mắt lại, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy.

Thuận tay để cái ly xuống, Thi Vực đứng dậy bước vào phòng thư ký, không có phát ra chút tiếng vang nào.

Nhìn bộ dáng cô đang ngủ say, lông mày anh nhăn lại rất nhỏ, đưa tay cởi nút áo, cởi áo khoác tây trang ra phủ lên trên người Thẩm Chanh.

Hành động của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng Thẩm Chanh quá mức nhạy cảm, quần áo vừa phủ lên trên người cô, cô liền tỉnh lại.

Cô mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, hơi ngửa đầu, vẻ mặt lười biếng.

”Anh làm gì đó.”

Không có ngủ đến tự nhiên tỉnh, Thẩm Chanh có chút phiền lòng.

Cũng chỉ có một mình cô, vào lúc được Thi Vực cưng chiều, còn dám đùa giỡn tính tình như vậy.


”Không làm gì.” Mặt Thi Vực âm trầm, giọng nói càng lạnh đến giống như có thể đóng băng không khí chung quanh: “Thẩm Chanh Tử, có biết ngủ như vậy dễ cảm lạnh lắm không?”

”Không biết!”

Thẩm Chanh ngồi thẳng lên, đang muốn lấy áo khoác của anh ra, anh lại đột nhiên vươn tay ra, khép chặt hai bên áo.

Thẩm Chanh giật giật bả vai, tiến hành chống cự lặng lẽ.

Nhưng Thi Vực kiên quyết siết chặc, cầm quần áo quấn lại trên người của cô.

”Nếu như vẫn cảm thấy mệt liền đi về nhà ngủ, anh không muốn người phụ nữ của anh có một chút uất ức nào.”

Vào lúc Thi Vực nói lời này luôn nhíu chặt mày, như là đang xử lý một phiền phức rất khó giải quyết.

Thẩm Chanh mặc kệ anh.

”Nhớ kỹ, hửm?”

Thẩm Chanh vẫn không mở miệng, ra vẻ em chính là không muốn để ý đến anh, bộ dạng anh tới đánh em đi.

Thi Vực duỗi tay nắm lấy cằm của cô, bắt buộc cô nhìn mình.

Nhưng ánh mắt Thẩm Chanh vẫn luôn nhìn về khoảng không, chính là không nhìn anh.


Tay nắm cằm cô khẽ siết chặt, trong con ngươi toát lên hơi thở nguy hiểm: “Tự mình phạm sai lầm, còn dám đùa giỡn tính tình?”

Thẩm Chanh nghe tiếng, hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng có phản ứng,: “Em rất thích đùa giỡn tính tình!”

Cô đang mang thai, cô lớn nhất, anh có thể làm gì?

Thi Vực dùng một tay kéo cô lên, chính mình ngồi xuống, sau đó đưa tay kéo một cái, liền ôm cô vào trong lòng.

Thẩm Chanh không hề có chút phối hợp, thân thể vẫn luôn cứng ngắc.

Thi Vực híp híp mắt, lại kéo cô vào trong ngực, sau đó Thẩm Chanh liền ngồi xuống trên đùi của anh.

”Sau này không cho phép làm ẩu nữa.” Giọng điệu cường thế lẩn quẩn ở bên tai Thẩm Chanh, đột nhiên lại trở nên ôn nhu: “Bà xã.”

Một tiếng bà xã này, khiến trái tim Thẩm Chanh chợt mềm nhũn...

Nhướng mày, mở miệng nói: “Em không có làm ẩu.”

”Còn nói không có.” Thi Vực hạ thấp giọng nói, cúi đầu, dùng môi ngậm lấy vành tai của cô, chỗ đó liền truyền tới xúc cảm mềm mại.

Thi Vực ôm cô thật chặt, như là lo lắng cô bị cảm lạnh, dùng nhiệt độ cơ thể của mình đến ủ ấm cho cô.

Trong đôi mắt thâm sâu toàn là yêu thương cưng chìu, giờ phút này, anh chỉ muốn ép cô vào trong xương cốt.

Anh nhắm mắt lại, dùng cằm vuốt ve cổ Thẩm Chanh.

Có một vài gốc râu, ma sát ở trên cổ cô, cảm giác rất vi diệu.

Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy một lúc, Thẩm Chanh đột nhiên nhớ tới gì đó, liền không nhịn được muốn đứng dậy, “Em đi rót lại cho anh một ly cà phê.”

”Không cho phép đi, anh không uống.” Vẫn là giọng điệu bá đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận