Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thẩm Chanh còn chưa kịp nói chuyện, đã bị anh kéo trở về trong ngực ấm áp một lần nữa.

Tựa ở ngực anh, Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, “Cấp trên và cấp dưới mờ ám như vậy, có phải là có chút không tốt lắm không?”

Thi Vực nhắm mắt lại, ung dung thản nhiên phun ra hai chữ: “Rất tốt.”

Nhìn bộ dạng uể oải kia, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày.

Có lẽ anh là bận rộn tới trưa đi.

Chức trách chủ yếu thật sự của thư ký là phân ưu cho tổng giám đốc, nhưng cô.... hình như là tăng thêm gánh nặng cho anh.

Cô đưa tay ôm cổ của anh, “Anh đói sao? Đói thì em đi mua cơm cho anh.”

”Sẽ có người đưa.”


Dường như thấy hơi mệt, anh đến mắt cũng không có mở lên.

Giọng nói của anh, từ tính mà ôn nhu.

Thẩm Chanh tiến gần sát thân thể của anh, dùng ngón tay vẽ vòng vòng ở ngực anh, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, “Anh chắc chắn không muốn em đi mua cơm chứ?”

Cuối cùng Thi Vực cũng mở mắt, ánh mắt trói chặt ở trên mặt cô, môi mỏng hơi động, “Chỉ biết câu dẫn anh.”

Thẩm Chanh nhếch môi cười, “Không câu dẫn thì sao anh có thể tiếp tục phát triển tình yêu ở phòng làm việc?”

Thi Vực lẳng lặng nhìn cô, không nói thêm gì nữa, xem như ngầm đồng ý.

Thẩm Chanh chui ra từ trong ngực anh, hôn một cái ở trên môi anh, “Thưởng cho anh.”

Nói xong, xoay người liền đi ra ngoài.

Đang lúc nghỉ trưa, khu vực làm việc cũng không có nhiều người, chỉ có rất ít tụm năm tụm ba cùng nhau cười nói.

Nhìn thấy Thẩm Chanh đi qua, chủ đề của mấy nữ nhân viên lập tức dời đi.

”Mau nhìn, đây không phải là thư ký mới của tổng giám đốc sao!”

”Đúng vậy, chính là cô ta!”

”Khoan hãy nói, vóc dáng, gương mặt, khí chất đó của người ta, có thể đi thi hoa hậu rồi! Nếu không sao tổng giám đốc có thể chọn trúng cô ta?”

”Nghe nói ngày hôm qua tổng giám đốc hẹn cô ta ăn cơm, bị cô ta từ chối. Nói gì đã kết hôn, không hẹn hò với người đàn ông khác ngoại trừ chồng cô ta.”

”Trời ạ! Không thể nào! Tổng giám đốc hẹn cô ta?”

”Đừng ngạc nhiên như vậy, có hơn phân nửa người của công ty đều biết chuyện này. Thật ra tôi cảm thấy, cô ta là người rất có nguyên tắc, đã kết hôn cũng không có che giấu, rất thoải mái, ngược lại càng có sức quyến rũ.”


”Đúng đúng....”

Mọi người nghị luận đến khí thế ngất trời, đương nhiên chủ đề đều ở trên người thư ký Thẩm mới tới.

Thẩm Chanh đi nhà ăn của nhân viên, chọn hai phần bánh cuốn rau cải và hai ly sữa tươi.

”Thư ký Thẩm đây là mua cho ai sao?”

Thẩm Chanh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Triệu Khả từng tán gẫu mấy câu vào lúc trước.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô ta, Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cho cô ta một đáp án: “Tổng giám đốc.”

”A? Tổng giám đốc! Không phải cho tới nay tổng giám đốc đều không ăn cơm ở nhà ăn của nhân viên sao!” Trong mắt Triệu Khả tràn đầy kinh ngạc.

Nói xong do dự một lát, nói tiếp: “Thư ký Thẩm, chị có biết không, tất cả mọi người đặc biệt hâm mộ chị đó.”

”Hả?”

”Bởi vì mỗi ngày chị đều có thể nhìn thấy được tổng giám đốc, người bình thường đâu thể dễ dàng nói chuyện được với tổng giám đốc.”

Thẩm Chanh cười cười, không nói thêm gì nữa.


Lúc trở lại phòng làm việc, lại phát hiện không có một bóng người, tường thủy tinh gần như trong suốt, có thể quét nhìn cả phòng làm việc rộng lớn.

Nhìn thấy trên bàn làm việc giống như có cái gì đó, cô đóng cửa liền đi tới.

Là một tờ giấy.

Chữ viết phía trên gọn gàng, chỉ có một hàng chữ đơn giản: “Tự mình ăn cơm, ăn xong hoạt động một chút mới cho phép ngủ, trên sofa có chăn mền.”

Nhìn tờ giấy, Thẩm Chanh mới chú ý tới trên sofa bên cạnh, không biết nhiều hơn một chăn mền từ bao giờ.

Cô chỉ nhớ rõ, buổi sáng vẫn không có.

Người đàn ông này....

Bá đạo đến có chút ôn nhu.

Bất giác, cô cong khóe môi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận