Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thấy cô thật tức giận, Tần Cận cười cười liền ngồi xuống cạnh cô, một phát ôm chầm vai của cô, dụ dỗ: "Đừng nóng giận, anh mua túi xách cho em!"

Diệp Tử thở phì phò nghiêng mặt đi, "Không cần! Em có tiền, có thể tự mua!"

"Chút tiền nhỏ đó của em, ngay cả một cái LV rẻ nhất cũng không mua nổi."

"Ai nói?" Diệp Tử nghiêng đầu lại nhìn anh, hết sức chăm chú nghiêm túc nói: "Em có mười vạn gởi ngân hàng!"

"Có mười vạn thôi, cũng không biết xấu hổ mà nói là gởi ngân hàng?"

Đối với cái này, Tần Cận tỏ vẻ ghét bỏ.

Anh kéo Diệp Tử vào người, cắn một cái ở trên vành tai cô: "Bỏ mười vạn này của em đi, về sau dùng tiền của anh, thích xài thế nào liền xài như thế đó, không hạn chế em."

"Không cần!" Diệp Tử rất có cốt khí từ chối.

"Không cần thật sao? Được." Tần Cận nói xong, thu hồi tay ôm trên vai cô, thuận tay  rút một điếu thuốc ra từ trong hộp thuốc lá trên giá đỡ bên cạnh, sau khi cầm cái bật lửa qua đốt liền ném trở về chỗ cũ, đưa điếu thuốc vào trong miệng hít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói: "Vậy anh cho những phụ nữ khác xài."

"Ừ!"

Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, cúi đầu vọc nước.

Tần Cận ngậm thuốc lá trong miệng, nắm cằm của cô, nâng đầu của cô lên, hé nửa mí mắt, "Em không có ý kiến?"

Diệp Tử dời ánh mắt không nhìn mắt của anh, miệng lại vểnh cao: "Không có ý kiến, một chút cũng không có, anh thích cho ai xài thì cho người đó xài...."

"Ừ."

Tần Cận dùng ngón tay vê tắt đầu thuốc lá, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Anh đứng lên, lần nữa cầm một khăn tắm sạch sẽ quấn phần dưới thân thể lại, cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi phòng tắm.

Rầm một tiếng, cửa phòng tắm bị anh dùng lực đóng sập.

Diệp Tử nhíu chặt mày, nhìn cửa đóng chặt, cô lo lắng gãi gãi tóc của mình, hờn dỗi một tiếng: "Không thích không thích thật đáng ghét!"

Sau khi tắm xong, cô xử lý sạch sẽ phòng tắm, sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Tần Cận đang nằm nghiêng ở trên giường hút thuốc, trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh, đã có năm sáu đầu điếu thuốc.

Bình thường Diệp Tử thích thu dọn phòng, cho nên mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ  dọn dẹp sạch sẽ tàn thuốc trong gạt tàn thuốc, nên vừa nhìn đã biết những tàn thuốc kia là vừa ném vào.

Cô không để ý Tần Cận, đi đến bên cạnh tủ quần áo, gỡ từ bên trong xuống một bộ quần áo,lần nữa đi trở về trong phòng tắm thay.

Phơi khăn tắm ở bên cạnh, đi ra từ trong phòng tắm.

Cô không nói lời nào, cầm túi xách muốn đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đó, Tần Cận nhanh chóng đứng dậy, ném điếu thuốc vừa hút hai hơi, ba chân bốn cẳng tiến lên chống đỡ thân thể Diệp Tử ở trên tường.

Diệp Tử hoảng hồn, "Anh...."

"Câm miệng!"

Hai tay Tần Cận chống tường, nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên kiêu ngạo không biết tên, nguy hiểm bốn phía.

Ánh mắt Diệp Tử vẫn luôn trốn tránh, chỗ nào cũng nhìn, chính là không chịu nhìn thẳng anh.

"Em muốn đi dạo phố...."

Cô nói xong, muốn chui ra từ dưới cánh tay anh.

Nhưng Tần Cận vốn không định cho cô một cơ hội có thể đào tẩu, trực tiếp dùng thân thể chống đỡ nặng nề cô đến trên tường.

Hai người dính sát một chỗ, hai bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Diệp Tử nắm chặt bàn tay nhỏ bé, vô cùng căng thẳng, tựa như một đứa bé phạm sai lầm.

Không biết tại sao, cô cảm thấy có chút chột dạ....

"Cái kia...."

Cô há to miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói gì.

Tần Cận dựng thẳng lông mày, một phát chế trụ cằm của cô, chịu đựng tà hỏa rối loạn tuôn ra trong cơ thể, hỏi cô, "Tiền của anh cho ai xài?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui