Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Lập tức, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người quý phụ kia.

Bệnh lây qua đường sinh dục....

Một giây ngập ngừng qua đi, tất cả mọi người yên lặng lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách nhất định với cô ta.

Mấy người cách quý phụ tương đối gần, trong mắt nhiều thêm vài phần xem thường.

Bởi vì là tất cả mọi người cảm thấy, chỉ có phụ nữ không sạch sẽ, không đứng đắn, làm càn làm ẩu với đàn ông, mới có thể mắc bệnh lây qua đường sinh dục!

Lại nhìn cách ăn mặc của quý phụ, một thân hàng hiệu, trang điểm diêm dúa lòe loẹt, mùi nước hoa trên người vừa nồng đậm lại gay mũi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là người đứng đắn.

Sau khi cảm nhận ánh mắt khác thường của người khác, cảm xúc quý phụ đột nhiên bị kích động: "Tôi kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục cái gì chứ! Tôi không có bệnh!"

Không có bệnh tới làm kiểm tra làm gì?

Mọi người không nhịn được oán thầm trong lòng.

Bác sĩ bình tĩnh nhìn cô ta một cái, "Bệnh viện cấm tiếng động lớn ào, máu của cô đã rút xong, hiện tại đưa đi xét nghiệm, ba ngày sau tới lấy kết quả."

"Ba ngày sau lấy kết quả? Cô cho là tôi không có kiểm tra máu thường xuyên sao? Một phút đồng hồ liền có thể ra kết quả, cô lại có thể để cho tôi chờ ba ngày! Còn nói là bệnh viện hạng A, tôi thấy hạng ba thì đúng hơn!" Quý phụ càng nói càng kích động, một mặt thoa dày đặc phấn lót càng nghẹn càng hồng.

Bác sĩ cầm hóa đơn thu phí chỉ cho cô ta xem hạng mục trên xét nghiệm, "Mình muốn tra bệnh gì cũng không biết sao? Nơi này, thấy không, kiểm tra bệnh lâu. Bệnh lậu, tục xưng là bệnh lây qua đường sinh dục."

Mặt quý phụ hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại xanh, "Tôi.... đây không phải hóa đơn của tôi!"

"Tạ Tú Dung, nữ, bốn mươi hai tuổi, có phải là cô không?" Bác sĩ lại chỉ vào tên họ trên tờ đơn hỏi cô ta.

"Là tôi...." Quý phụ vừa nóng vừa giận, "Nhưng rõ ràng tôi không có bệnh lây qua đường sinh dục! Sao có thể muốn kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục!"

"Có bệnh lây qua đường sinh dục hay không, chờ kết quả kiểm tra mới biết được." Bác sĩ đáp.

"Tôi không kiểm tra!" Quý phụ chặn cửa sổ kính một phen, nắm tờ đơn và mấy ống máu rút từ trên người cô lên, xoay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, nghe được một giọng nói gió thoảng mây trôi: "Phụ nữ phải có tự trọng."

Thẩm Chanh cười như không cười nhìn cô ta, trong con ngươi mang theo tính kế nhỏ lúc sáng lúc tối.

Quý phụ quay đầu lại nhìn cô một cái, nhìn thấy bộ dạng này của cô, lập tức chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, trực tiếp ném đồ trên tay vào trong thùng rác, giẫm giày cao gót bảy phân của cô ta rời đi.

Cô ta vừa đi, những người khác trong phòng xét nghiệm bắt đầu nghị luận lên.

"Không ngờ cô ta là cái loại người đó, nhìn bộ dáng có khuôn có dạng, té ra sinh hoạt cá nhân lại hỗn loạn như vậy  ...."

"Đúng vậy, bây giờ mọi người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, nếu là người bình thường thì sao có thể mắc loại bệnh này?"

"Phụ nữ, vẫn nên tự trọng tự ái. Bệnh lây qua đường sinh dục còn có thể trị, nếu mắc bệnh Xida hoặc cái gì khác, khóc cũng không chỗ ngồi khóc!"

Nghe được lời nói của mọi người, Thẩm Chanh nhếch môi, cười đến xinh đẹp cực điểm.

Đợi đến người phía trước rút máu xong đến phiên cô, Thi Vực bước thật nhanh tiến vào từ bên ngoài, trên tay còn cầm một tờ hóa đơn.

Thẩm Chanh nhìn thấy anh, không khỏi nhíu nhíu mày.

Anh cầm gì vậy?

Sau khi Thi Vực đi vào, không có nói chuyện với Thẩm Chanh, mà là đi đến trước cửa sổ giao danh sách cho bác sĩ trước.

Bác sĩ nhận ra liếc mắt nhìn, sau đó thả đến bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: "Hai người các người, ai rút trước?"

Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Thi Vực: "Anh đang tốt rút máu làm gì?"

"Cùng em."

Thi Vực nói xong, trực tiếp cuộn tay áo lên, đặt tay trên cửa sổ, trên khuôn mặt đẹp trai không có bất kỳ vẻ mặt nào, môi mỏng vừa động, lạnh lùng mở miệng: "Anh rút trước."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui