Lúc Diệp Tử và Tần Cận bắt đầu chụp cảnh trong phòng, Thẩm Chanh ngồi ở bên cạnh xem.
Xem vài phút, liền cảm thấy nhìn không nổi rồi.
Lưu manh chính là lưu mạnh, chụp hình đa dạng nhiều kiểu như vậy.
Tần Cận cũng chướng mắt động tác thiết kế của nhà nhiếp ảnh chuyên
nghiệp, sau đó nói cho nhà nhiếp ảnh, chụp hình tùy ý là được.
Vì vậy, mới chụp thành hình ảnh gần như đều không thích hợp cho trẻ em.
Ví dụ như: Diệp Tử nằm ở trên mặt thảm lông tơ, Tần Cận đè ở trên người cô, tà khí dùng tay nâng cằm của cô lên.
Ví dụ như: Tần Cận tư thái lười nhác ngồi trên ghế sofa, Diệp Tử ngồi ở trên đùi của anh, cúi đầu hôn trán anh.
Sau đó còn có một chút hình ảnh cấp hạn chế.
Tần Cận đẩy Diệp Tử vào vách tường, Diệp Tử đẩy Tần Cận vào vách tường.
Hoặc là Tần Cận nửa nằm, để Diệp Tử cởi nút áo sơ mi của anh ta, sau đó sờ lồng ngực của anh ta.
Còn có càng quá hơn, Tần Cận để Diệp Tử đẩy anh ta lên giường, sau đó trực tiếp vượt qua ngồi lên....
”Được, hành động này, quá đẹp!”
”Tần tiên sinh, lúc anh hôn Diệp Tử tiểu thư cũng có thể sâu hơn một
chút, đúng đúng đúng, chính là như vậy. Vẻ mặt, chú ý vẻ mặt, nhất định
phải thâm tình chân thành.”
”Diệp Tử tiểu thư, đầu lại thấp hơn một chút, không tệ không tệ, chụp được vẻ mặt xấu hổ này sẽ là cảnh đặc biệt có tình ý!”
”Được, có thể, hoàn mỹ!”
Chụp đến cuối cùng, nhà nhiếp ảnh cũng không có nguyên tắc nữa.
Còn chủ động suy nghĩ một chút động tác nóng bỏng lại nổi sóng, chụp đến nhiệt huyết sôi trào.
Không muốn xem hai người chụp ảnh, Thẩm Chanh sai nhân viên công tác lấy các gói chụp ảnh cho cô xem.
Rất nhiều kiểu, nhưng đều không có yết giá.
Cô tiện tay chỉ một gói baby hỏi: “Này bao nhiêu tiền.”
Nhân viên công tác liếc mắt nhìn số cái ttreen mặt gói chụp, sau đó
trả lời: “Gói chụp hình em bé này giá trị 98000, có thể cung cấp tám
đồng phục riêng, tuyển chọn 300 tấm, một đĩa CD, tặng một ablum 300 tấm, và ba cái móc treo 50 tấc. Ngoài ra còn có một chút vật trang trí nhỏ
tinh tế, ví dụ như đồ trang trí treo trong xe, móc chìa khóa, ví tiền
kẹp giấy linh tinh.”
Những nhân viên công tác bên cạnh cũng không có để ý.
Bởi vì các cô đều cảm thấy gói bé cưng đắt giá này, dù là kẻ có tiền cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận.
”Đặt một gói.”
Nhưng làm cho các cô không ngờ chính là, Thẩm Chanh còn chưa suy nghĩ liền quyết định.
Đến cả nhân viên công tác tiếp đãi Thẩm Chanh cũng lắp bắp kinh hãi,
một hồi lâu sau mới phản ứng kịp, vội nói: “Vậy nữ sĩ, nếu như cô muốn
đặt gói này, cần giao trước một vạn tiền đặt cọc.”
Thẩm Chanh đưa một tấm thẻ cho cô ta: “Trả hết.”
Những nhân viên công tác kia lần lượt há to miệng, sợ ngây người: “....”
Thấy người hào khí, nhưng thật là chưa thấy qua người hào khí như vậy!
Các cô làm việc ở đây lâu như thế, từng nhìn thấy không ít kẻ có
tiền, nhưng bình thường đều là một vài người lớn tuổi, ít nhất ở tuổi ba mươi trở lên.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này....
Nhìn kiểu gì, cũng chỉ vừa hai mươi.
Chẳng lẽ, là được người bao dưỡng?
Nếu không sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, tất cả nhân viên đều không có lòng để làm chuyện khác, lần lượt chuyển dời chú ý đến trên người Thẩm Chanh.
Nhìn cô quẹt thẻ, thanh toán toàn bộ, cho rằng sự tình cứ như vậy kết thúc.
”Gói này, cũng đặt luôn.”
Ánh mắt mọi người, đồng loạt rơi vào tờ trên ngón tay cô.
Đây là một gói ảnh cưới, phía dưới đánh số là 8888....
Nói cách khác, gói này là một gói chụp ảnh đắt tiền nhất!
Giá trị, 198888!