Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Quản lý biết đây là một người không dễ chọc, huống hồ người có thể tiêu tiền ở loại nhà hàng cao cấp này, ít nhất có hơn phân nửa đều là người có thân phận có bối cảnh.

Vì vậy....

"Xin lỗi nữ sĩ, quấy rầy cô rồi."

Lưu lại những lời này, quản lý xoay người phẫn nộ rời đi.

Thẩm Chanh dựa vào ở trên ghế sofa híp mắt một hồi, tâm trạng gay go hơi hóa giải một chút, mới tính tiền rời khỏi nhà hàng.


Cũng cùng thời gian đó, nhà họ Thi.

Diệp Cẩn đang khóc lóc kể lể với Thi Diệu Quang, bộ dáng uất ức, ai nhìn thấy đều sẽ đau lòng.

"Diệu Quang, anh không biết hôm nay Thẩm Chanh có bao nhiêu quá đáng đâu...."

"Em tốt tính mua quà tặng đưa cho hai cháu gái nhỏ, cô ta chẳng những không lĩnh tình, còn mắng em không biết xấu hổ, bảo em cút khỏi nhà họ Thi!"

Diệp Cẩn nói xong, lấy từ trong túi xách ra hai cái hộp nhỏ tinh tế mở ra, "Đôi vòng này là em cố ý nhờ bạn chế tác, kiểu dáng, hoa văn đều là độc nhất vô nhị, không ngờ...."

Cô ta bắt đầu không nói được nữa, giống như là nhận lấy uất ức rất lớn.

Muốn bao nhiêu đáng thương, thì có bây nhiêu đáng thương.

"Em đó...." Thi Diệu Quang thở dài, mở miệng an ủi cô ta: "Em là phu nhân của Thi Diệu Quang anh, không cần phải cúi mình hạ giọng đi tặng quà cho cái thứ không biết tốt xấu kia. Chẳng qua chỉ là sinh hai đứa con gái mà thôi, có tư cách gì mà cao ngạo? Không có đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Thi đã là khách khí với cô ta rồi."

Bình thường, thế hệ trước nhà quyền quý hoặc là danh môn vọng tộc, tư tưởng trọng nam khinh nữ đều vô cùng nghiêm trọng.

Trước đó tuy Thi Diệu Quang và Thi Vực có ngăn cách ăn sâu bén rễ, nhưng Thi Diệu Quang lại chưa bao giờ phủ nhận đứa con trai này của mình.


Ngoài mặt như là kẻ thù, nhưng trên thực tế Thi Diệu Quang vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với với Thi Vực.

"Diệu Quang, không thể nói như vậy." Diệp Cẩn để cái hộp qua một bên, nhẹ giọng mở miệng: "Sinh nam sinh nữ đều không phải người làm mẹ có thể quyết định, hơn nữa, hiện tại đã là thời đại nào rồi, tư tưởng trọng nam khinh nữ không nên giữ lại nữa. Không phải chỉ có đàn ông mới có thể có thành tựu, có phụ nữ cũng có thể làm nên một phen sự nghiệp lớn mà."

Cô ta dừng một chút, lại nói: "Ban đầu em chỉ là một thư ký nhỏ, nhưng chị Ôn Uyển người ta rất lợi hại, có thể một mình điều khiển cả công ty, ngồi trên chức vụ tổng giám đốc. Cho nên không thể xem thường phụ nữ."

"Nói cô ta làm gì." Sắc mặt Thi Diệu Quang trầm xuống, nghiêm túc nói: "Anh có quyền lợi can thiệp Tiểu Vực thích ai ở cùng ai, nhưng anh không thể nào để nó cứ bị hủy ở  trên tay người phụ nữ kia như vậy."

Diệp Cẩn nhìn ông ta, có chút do dự: "Diệu Quang, chuyện này chúng ta không tiện nhúng tay...."

"Anh là cha của nó, có một số việc anh hẳn phải tính toán cho nó."

Diệp Cẩn im lặng một hồi, hỏi ông ta: "Vậy anh tính làm sao?"


Thi Diệu Quang: "Một người đàn ông thành công, đều phải có một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa làm hậu thuẫn. An bài một phụ nữ ưu tú tiếp cận Tiểu Vực, để cô ta thay thế vị trí Thẩm Chanh."

"Vậy anh có thí sinh chưa?"

"Cháu gái của em Cố Liên Thành, thành tích cao IQ cao, nhỏ hơn Tiểu Vực ba tuổi, là một lựa chọn rất thích hợp."

"Liên Thành?" Diệp Cẩn ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Vậy sợ rằng không tốt, gia giáo nhà họ Cố cực kỳ nghiêm! Hơn nữa chị họ em và anh rể cũng cực kỳ truyền thống, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép con gái của mình làm Tiểu Tam đi chen chân hôn nhân của người khác."

"Cho nên chuyện này phải giao cho em đi làm."

Diệp Cẩn suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu để cho Liên Thành đi tiếp cận Tiểu Vực, có lẽ con bé sẽ đồng ý. Bởi vì thật ra con bé vẫn luôn có cảm tình với Tiểu Vực, bằng không dùng điều kiện của nó, đã sớm tìm được đàn ông tốt gả rồi, hiện tại còn chờ cái gì chứ? Chủ yếu là bên phía chị họ em và anh rể kia...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận