Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Nhìn thấy khóe môi anh giơ lên độ cong mơ hồ, Thẩm Chanh liếc qua trên di động của anh, “Cười cái gì?”

”Không có gì.”

Sau khi Thi Vực nhận điện thoại di động lại, trực tiếp dắt tay của cô, lôi kéo cô đi vào bên trong.

”Đi đâu?” Thẩm Chanh hỏi.

”Chụp ảnh.”

Trên mặt tuấn mỹ đó, xẹt qua một nụ cười yêu thương cưng chìu.

Một tay anh dắt Thẩm Chanh, một tay cắm ở trong túi quần, dáng người
phong độ, bước chân vững vàng, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển thị rõ ưu nhã và cao quý.

”Các người biết người đàn ông đó không?”

Đợi cho hai người đi xa, nhân viên công tác vừa rồi vẫn luôn bên cạnh yên lặng chú ý, lúc này mới hạ giọng nói chuyện với nhau.


”Không biết, chỉ là cảm thấy nhìn hơi quen mắt, không biết đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

”Cảm thấy nhìn quen mắt thì đúng rồi. Anh ta chính là Thi Vực, thường hay lộ diện ở trường hợp công khai nhưng không có truyền thông dám chụp ảnh anh ta, cho nên ít ai nhìn thấy anh ta ở trên tạp chí hoặc là trên
TV.”

”Thì ra anh ta chính là Thi Vực? Trước kia thường hay nghe người đời
trước nhắc tới cái tên Thi Vực này, nói anh ta rất có năng lực rất có
bản lĩnh, dựa vào sức một mình bắn rơi một mảnh bầu trời. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật của anh ta đấy!”

”Vẫn cho là anh ta ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, không ngờ trẻ hơn
trong tưởng tượng của tôi như vậy. Nhìn bộ dáng kia của anh ta, cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, thật trẻ tuổi, rất đẹp trai nha!”

”Khó trách chúng ta không tra được bất kỳ tư liệu có liên quan với
Thẩm tiểu thư, có một bạn trai có bối cảnh như vậy, đương nhiên không
tra được rồi...”

”Bạn trai gì, người ta đã sắp chụp hình cưới, có thể đã lĩnh rồi!”

”Đúng vậy....”

Có một người đàn ông gần như hoàn mỹ làm chồng, tất cả mọi người đều đang hâm mộ Thẩm Chanh tốt số.

Lúc Thẩm Chanh đi toilet, vừa vặn nghe mấy nhân viên công tác đàm luận ở sau lưng cô.

Nhưng cô không ngại, bởi vì những điều này là sự thật.

Cô quả thật tốt số, mới gả được cho một người đàn ông ưu tú ở mọi phương diện.

”Thi tiên sinh, vừa rồi Tần tiên sinh điện thoại tới nói, để cho

chúng tôi nhanh chóng đưa ảnh anh ấy và Diệp Tử tiểu đã chụp tới cho
ngài xem, xin hỏi ngài muốn xem không?”

Nhân viên công tác vừa nhận được điện thoại của Tần Cận, liền tới đây trưng cầu ý kiến của Thi Vực, thái độ rất đoan chính.

”Ừ.”

Nhận được đáp lại, nhân viên công tác lập tức cầm lấy laptop đặt ở
trên bàn trước mặt Thi Vực, mở chiếu ảnh của Tần Cận và Diệp Tử trước.

Toàn bộ những bức ảnh này đều chưa chỉnh sửa, nhưng hiệu quả vô cùng tốt.

Bất kể là lấy cảnh, điều sắc, hay là tư thế hai người, động tác, nụ cười, đều nắm bắt cực kỳ đúng chỗ.

Nhóm ảnh đầu tiền, là Diệp Tử mặc áo cưới, Tần Cận mặc tây trang.

Hai người đều bày ra tư thế rất đoan chính, quy củ, không có một chút khác người.

Nhưng theo nhân viên công tác lật xuống từng tấm, trang phục bắt đầu thay đổi, động tác cũng bắt đầu càng ngày càng lộ liễu.

”Đóng lại.”


Lúc xem một nửa, Thi Vực nhìn không nổi nữa.

Nghe được phân phó của anh, nhân viên công tác nhanh chóng tắt trang đi, đóng laptop lại.

”Thi tiên sinh, xin hỏi ngài muốn quay chụp loại phong cách nào?”

Đối mặt với Thi Vực, nhân viên công tác nghiêm cẩn cẩn thận, không dám có một chút chậm trễ và sơ sót.

Thi Vực đốt một điếu xì gà, đưa tới trong miệng hút một hơi, hút khói vào trong phổi, mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Tùy tiện.”

Ngoại trừ ở trước mặt Thẩm Chanh, đối với bất kỳ một phụ nữ nào khác, anh dường như vĩnh viễn đều là thận trọng kín đáo, tích chữ như vàng
như vậy.

Cảm nhận được lạnh lùng của anh, nhân viên công tác cũng không có hỏi nhiều nữa, gật đầu nói một tiếng được, liền lui sang một bên.

Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ toilet, nhân viên công tác cũng tiến lên trưng cầu ý kiến và yêu cầu của cô một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận