Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

“Chỉ cần em thích, anh liền có thể để cho em mặc nó lên.”

Diệp Tử vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận những lời này là có ý gì, chỉ thấy Tần Cận xoay người đi đến bên cạnh.

”Anh....”

Mấy chữ đi chỗ nào còn chưa nói ra, liền cường ngạnh nghẹn ở trong cổ họng.

Tần Cận cúi người, nhặt từ dưới cột đèn đường lên một khối gạch không trọn vẹn, bước đi thật nhanh trở về.

Ầm!

Diệp Tử ý thức được anh sẽ dùng cách này, nhưng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặt gương trên tủ đã bị anh dùng gạch hung hăng ném ra một cái lổ thủng.

Bình thường, lúc tiệm bán quần áo đẳng cấp như vậy xây dựng đều sẽ chọn lựa chất liệu thủy tinh tốt.

Thủy tinh dùng để chế tạo tủ kính có ba loại phổ biến nhất, một loại
thủy tinh bình thường tăng độ dày, một loại thủy tinh công nghiệp, một
loại thủy tinh chống đạn.

Mà thủy tinh cửa hàng mặt tiền chọn dùng là loại thứ hai, thủy tinh công nghiệp.

Chỗ tốt lớn nhất của loại thủy tinh này ở chỗ dù hỏng, cũng sẽ không vỡ thành bột phấn tạo thành nguy hại cho người ta.

Đồng thời cũng có một chỗ hỏng, chính là phàm là dùng vật thể bén nhọn đụng nhẹ một cái, cả tấm thủy tinh sẽ bể nát.

Gạch Tần Cận cầm trong tay đúng lúc là vật thể bén nhọn, cho nên anh
chỉ đập bể một chút, mặt gương trên tủ liền mở ra một cái lỗ lớn.

Đồng thời, anh lại dùng gạch dùng sức đập phá vài cái.

Cũng đúng lúc đó, còi báo động trong tiệm bán quần áo vang lên, phát ra một trận lại một trận tiếng cảnh báo chói tai.

Diệp Tử vừa phản ứng kịp, liền đưa tay đi kéo Tần Cận, “Không muốn,
không muốn nữa, em không muốn bộ đồ này, khó coi chẳng hề có chút đẹp
mắt!”

Nhưng thể lực giữa đàn ông và phụ nữ có khoảng cách rất lớn, Diệp Tử
hoàn toàn không kéo được Tần Cận, càng không ngăn được hành động của
anh.

Rầm rầm rầm....

Lại là mấy tiếng nổ, cuối cùng mặt gương trên tủ hoàn toàn bị hủy, rơi xuống trên mặt đất.

Tần Cận ném gạch trên tay, không nhanh không chậm vỗ bụi dính trên
tay, mới cất bước đi vào tủ kính, lấy lễ phục trên người manocanh xuống.

”A! Này, cái này, phạm pháp!”

”Mau bỏ xuống, em không muốn nữa!”

”Quần áo không đẹp có sao đâu, em cũng không bị người chê cười....”

”Nhưng trộm cướp đồ liền nghiêm trọng, nếu như bị bắt được, là phải ngồi tù!”

”Nếu anh đi ngồi tù, em phải làm sao đây, vẫn là không cần bộ đồ này, nhanh thả về được không?”

Trong những lúc thế này, Diệp Tử chỉ có một cách nghĩ, chính là không thể làm chuyện phạm pháp.

Sau khi Tần Cận cầm quần áo đi ra, cô vẫn đang khuyên nói.

Thấy Tần Cận không phản ứng, cô dứt khoát tiến lên muốn kéo bộ lễ phục trên tay anh xuống.

Nhưng nói gì Tần Cận cũng không chịu buông tay, ngược lại dùng tay kia cầm tay của cô, trực tiếp kéo cô đi.

Đến khi bị nhét vào trong xe, trong miệng Diệp Tử vẫn còn đang la hét muốn trả quần áo về.

Nhưng Tần Cận lại không có quyết định này, ném quần áo trên tay cho cô, sau đó một cước đạp xuống chân ga.

Xe vọt nhanh ra ngoài, dẫn tới một trận tiếng thét chói tai liên tục của Diệp Tử.

”A....”

”A a!”

”Chậm thôi chậm thôi.”

Chỉ là, tốc độ xe chẳng những không có giảm, ngược lại còn lái nhanh hơn.

Diệp Tử sợ tới mức thoáng khom lưng xuống, ôm chặt lấy eo của anh....

Bên hông vừa phủ lên hai bàn tay nhỏ bé mềm mại, khóe môi Tần Cận
liền giương lên, nụ cười lúc sáng lúc tối, mang theo chút thỏa mãn.

Xe dần dần đi xa, hàa nhập vào trong dòng xe cộ.

Ngoài tiệm quần áo bị cướp kia, lại vây đầy không ít người.

Có người báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chạy đến, kéo dây cảnh giới thăm dò hiện trường, phán định án mất trộm này là: Cướp bóc công khai,
đã lập án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận