Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Do dự không ngừng, cô ta nắm chặt túi xách, đi về phía mấy người cách đó không xa.

”Tiểu Vực, Chanh Tử.”

Sau khi chào hỏi với Thi Vực và Thẩm Chanh, cô ta mới đi tới trước
mặt Cố Liên Thành, cười lấy cái hộp từ trên tay Liên Thành qua, đồng
thời vụng trộm nháy mắt với cô ta: “Liên Thành, dượng nhỏ của cháu bảo
cháu đi qua một chuyến, nói có chút việc muốn phiền cháu.”

Hiển nhiên, đây là một cái cớ, là cái cớ Diệp Cẩn cho Cố Liên Thành có bậc thang đi xuống

Cố Liên Thành là người thông minh, sẽ không thể không nghe hiểu ý của cô ta, vì vậy kéo khóe môi, “Vâng dì nhỏ, vậy cháu đi trước một chuyến, một lát nữa chúng ta lại tán gẫu.”

Nói xong, nhìn về phía Thi Vực và Thẩm Chanh, cười tươi như hoa khẽ gật đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.

Tư thái điềm nhiên bình tĩnh, giống như không có bởi vì chuyện vừa mới phát sinh mà bị một chút ảnh hưởng.

Sau khi nhìn Cố Liên Thành đi xa, Diệp Cẩn mới thu hồi tầm mắt, tự

tay đưa cái hộp tới trước mặt Thi Vực, “Tiểu Vực, đây là chút tấm lòng
của ta và cha con, tuy rằng giá trị không được bao nhiêu tiền, nhưng hy
vọng con có thể nhận lấy.”

Thi Vực cũng không tính nhận, đưa ly rượu đến bên miệng khẽ nhấp một ngụm, mới nguy hiểm nheo con ngươi lại: “Cầm đi.”

Diệp Cẩn rất rõ ràng tính tình của anh, cho tới bây giờ nói một không hai, đồ đã nói không cần liền nhất định sẽ không cần.

Không muốn mất mặt ở chỗ đông người, đành phải nhét cái hộp vào trong tay Thẩm Chanh, “Tiểu Vực không cần, làm vợ như con liền nhận lấy thay
nó. Trước đó không phải nói muốn loại bạch ngọc dương chi sao? Hiện tại
ta mua được, con đâu thể để cho ta lại mang về chứ?”

Ngay tại lúc cô ta vừa bỏ cái hộp vào trong tay Thẩm Chanh, bên cạnh đột nhiên đi một người, một phát liền cầm cái hộp kia đi.

”Oa! Thím nhỏ của cháu ra tay thật là xa xỉ, bạch ngọc dương chi thượng đẳng, ít nhất cũng đáng mấy vạn đồng đi?”

Người nói chuyện, là Thi Khả Nhi.


Cô ta mở cái hộp ra, thấy đến bên trong đặt hai ngọc quan âm, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nâng db càng lớn, “Lần này thím mua hai
cái, không phải đại xuất huyết rồi sao?”

Diệp Cẩn liếc nhìn liền nhận ra cô gái trước mặt, vì vậy không nhịn
được cười với cô một tiếng, “Khả Nhi cháu đừng trêu chọc thím, không
phải người một nhà các người doanh thu mỗi phút là mấy chục mấy trăm vạn ư, sao có thể cảm thấy chút tiền lẻ này đã gọi là đại xuất huyết?”

”Thím nhỏ, thím hiểu sai ý của cháu rồi.” Thi Khả Nhi bắt một luồng
tóc bên tai đến vuốt vuốt, cười đến có thâm ý khác: “Hơn mười vạn với
cháu mà nói hoàn toàn không tính là gì, nhưng đối với thím mà nói thì
không giống như vậy đâu. Sinh nhật ông nội năm trước, thím chẳng qua chỉ tặng một bình hoa lỗi thời ba vạn đồng, cả ngày liền rầu rĩ không vui.
Lần này xài nhiều tiền như vậy, nhất định càng đau lòng đi?”

Chuyện xấu đã qua bị người đào ra, Diệp Cẩn cảm thấy mặt mũi có chút
không nhịn được, nhưng lại không muốn quậy lớn chuyện, chỉ đành nói một
câu: “Chuyện đã trôi qua còn nhắc tới tới làm gì, năm nay ông cụ quyết
định trải qua sinh nhật dương lịch, nói cách khác chỉ còn hơn mười ngày
sẽ đến. Còn có hơn mười ngày chuẩn bị, chẳng lẽ thím còn không thể chuẩn bị được quà tặng? Khả Nhi à, chái chính là cháu gái ngoan ông cụ thương nhất, tặng thứ gì vậy, tốt nhất đừng nên tặng thứ kém hơn thím mới tốt, nếu không nói ra sẽ có thể dọa người.”

Nói xong, cô ta trực tiếp đoạt lấy cái hộp từ trên tay Thi Khả Nhi,
nhét vào trong túi xách, xoay người nghênh ngang đi đến nơi khác.

Nếu không tặng được, cô ta sẽ không tặng, đến lúc đó cầm lấy đi trả
hàng, còn không cần tổn thất hơn mười vạn này, không có gì không tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận