Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Ở bên ngoài toilet, vừa vặn đụng phải Cố Liên Thành đi ra từ bên trong.

”Dì nhỏ.”

Cố Liên Thành chào hỏi cô ta một tiếng, lúc đang muốn hỏi chút gì, Diệp Cẩn đột nhiên đi qua kéo cô vào toilet.

Bởi vì nơi này không phải nơi công cộng, cho nên thiết kế và bố cục
toilet không có phức tạp như nhà hàng hoặc là khách sạn, chỉ là toilet
một người đơn giản.

Sau khi vào toilet, Diệp Cẩn đầu tiên là thăm dò nhìn bốn phía một
chút, thấy không có người đi tới nơi này, lập tức khóa trái cửa.

Nhìn thấy cử động của Diệp Cẩn, Cố Liên Thành có chút khó hiểu, “Dì nhỏ, dì làm cái gì vậy?”

”Dì có lời nói với cháu.”

Cố Liên Thành nghe tiếng, không khỏi nhíu mày, “Dì nhỏ, có lời gì
chúng ta đi ra ngoài nói đi, hôm nay nhiều người, một lát nữa khẳng định có người cần dùng toilet, chúng ta bá chiếm như vậy hình như có chút
không được tốt.”

Diệp Cẩn không thèm để ý chút nào mở miệng: “Cái này thì có gì đâu,
chúng ta cũng đâu phải chiếm không rời đi, mấy phút mà thôi, không có

sao đâu.”

Thấy thái độ cô ta kiên quyết như vậy, Cố Liên Thành cũng không tiện nói gì.

Dù sao cô vẫn rất tôn trọng người dì nhỏ này.

”Lúc đi ra, cháu tìm cách ngồi vị trí gần dì, sau đó dì tìm một cơ
hội để cho cháu ngồi bên cạnh dì. Như vậy cháu liền có cơ hội tiếp cận
Tiểu Vực rồi.” Diệp Cẩn nói xong, lại sực nhớ ra gì đó, nhắc nhở: “Còn
có, nhớ lưu ý người đàn ông trẻ tuổi khác cùng bàn với dì một chút. Nó
tên Thi Mị, là anh trai của Tiểu Vực. Nghe nói cũng là người lai lịch
không nhỏ....”

Thật ra vừa rồi Cố Liên Thành từng chú ý tới Thi Mị, lúc ấy cô không
biết thân phận của anh ta, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy anh ta là cảm giác anh ta và Thi Vực có chút giống nhau, nhưng không có liên tưởng
hai người cùng nhau.

Không ngờ, bọn họ sẽ là hai anh em.

Hơn nữa đều là loại đàn ông hoàn mỹ, trên người mang theo danh tiếng, mặc kệ đi tới chỗ nào đều khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.

Nghe Diệp Cẩn nói xong, Cố Liên Thành nhíu mi tâm càng chặt hơn, “Dì nhỏ, dì bảo cháu lưu ý anh ta, chẳng lẽ là....”


”Đúng, dì muốn để cho cháu quen biết anh ta. Liên Thành, đàn ông đều là dã thú có tham muốn chiếm hữu rất lớn. Khi cháu nghĩ muốn tiếp cận
dã thú, nó có thể sẽ không ăn cháu, sẽ thả cháu. Mà khi cháu liều mạng
thoát đi, nó lại sẽ không ngừng đuổi theo sau lưng cháu, muốn đoạt cháu
lại, cuối cùng trở thành con mồi của nó.”

”Cho nên, nếu như lúc cháu đang tiếp cận Tiểu Vực lại có va chạm với
người đàn ông khác, nó mới có thể chú ý đến cháu. Cháu hiểu ý của dì
không?”

Cố Liên Thành gật gật đầu: “Hiểu.”

Cô im lặng mấy giây, lại lên tiếng: “Nhưng nếu như cháu làm như vậy,
chính là mang theo mục đích rồi. Mượn một người đàn ông đi tiếp cận một
người đàn ông khác, thủ đoạn này dường như có chút ác liệt. Dì nhỏ, cháu không muốn làm một người đàn bà xấu.”

Diệp Cẩn cũng không đồng ý những lời này của Cố Liên Thành, nhưng cô
ta lại cũng không phủ nhận, kéo tay Cố Liên Thành qua khẽ vỗ, ý vị thâm
trường nói: “Nếu như cháu thật sự không thể phóng túng mình, vậy dì cũng không miễn cưỡng cháu, dù sao chuyện này liên quan đến cuộc đời của
cháu. Về sau trôi qua tốt hay không tốt, dì cũng không khống chế được,
chỉ có thể dựa vào lựa chọn của cháu.”

Nói xong câu đó, Diệp Cẩn xoay người mở cửa, lúc đang muốn đi ra
ngoài, sau lưng lại vang lên giọng nói của Cố Liên Thành: “Dì nhỏ, cháu
làm như vậy, thật không có sai sao?”

Diệp Cẩn quay đầu lại, cười hỏi ngược lại cô: “Dì chính là một người
từng trải, cháu nhìn dì hiện tại, ngẫm lại dì lúc trước, cháu cảm thấy
có sai sao?”

Cố Liên Thành ngước mắt nhìn cô ta, im lặng hồi lâu, nhưng không có nói thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận