Tần Cận và Diệp Tử chậm chạp tới, cách ăn mặc và cách nhập bàn không
tính là quá cao, nhưng vẫn thu hút phần đông tầm mắt của mọi người.
Ở thành Đô, quen biết Diệp Tử vô cùng ít, bởi vì cô rất ít lộ diện
với cha ở trường hợp công chúng, cho nên sự xuất hiện của cô cũng không
có tạo ra oanh động rất lớn.
Mà Tần Cận lại không giống, tuy rằng không phải người thành Đô, nhưng việc buôn bán của anh lại rất rộng, sản nghiệp của anh đều có ở không
ít thành thị, quan hệ cũng rất rộng.
Cho nên tên tuổi của anh, cũng có một nhóm người biết.
Diệp Tử đứng ở bên cạnh anh, như lẽ tất nhiên cũng là tiêu điểm,
người vốn không muốn chú ý cô cũng nhịn không được nhìn cô thêm vài lần.
Diệp Tử bị nhìn đến hơi mất tự nhiên, vì vậy cúi đầu xuống.
Tần Cận lôi kéo cô bàn ngồi xuống ở trước một bàn cơm khác, không ngờ mới vừa ngồi xuống, những người khác trước bàn ăn liền ngẩng đầu lên
nhìn bọn họ.
Diệp Tử có chút khẩn trương, Tần Cận lại biểu hiện rất trấn định.
Anh móc từ trong túi quần ra hộp thuốc lá ngon, đầu tiên là ngậm một
điếu ở trong miệng đốt, sau khi phun một ngụm khí, sau đó đứng dậy chia
ra đưa một điếu thuốc cho mấy người đàn ông đang ngồi.
Đưa thuốc cho người ta, đây là cách giao tiếp bình thường nhất.
Mấy người đàn ông nhận điếu thuốc, đều là mấy người đầu tư hạng mục
mới của tập đoàn Đế Cảnh, không tính là gia đình bạc vạn, nhưng tài sản
ít ra cũng có ngàn vạn thậm chí hơn trăm triệu.
Có lẽ ở trước mặt Thi Vực và Tần Cận không tính là gì, nhưng ở trước
mặt người bình thường, bọn họ đã là nhân sĩ thành công nằm ở xã hội
thượng lưu.
Có người nói, đàn ông xã giao cần có hai yếu tố.
Một, xe tốt.
Hai, thuốc xịn.
Lái xe gì quyết định ngươi ở tầng lớp nào, hút thuốc gì quyết định
ngươi ở cấp bậc gì, cũng là dựa vào hai điểm này để củng cố vòng luẩn
quẩn quan hệ của ngươi.
Tần Cận hút thuốc lá không tính là quá tốt, nhưng cũng là bốn con số.
Cho nên anh vừa đưa thuốc cho người ta, đối phương liền đổi thành vẻ
mặt tươi cười, trong lúc đốt thuốc, khách khí dò hỏi anh đang nhận chức
vụ ở đâu.
Tần Cận không có tiết lộ quá nhiều với bọn họ, chỉ nói anh là một ông chủ nhỏ buôn bán một chút trang sức.
Một ông chủ nhỏ buôn bán trang sức có thể hút thuốc tốt như vậy?
Mọi người không tin.
Vì vậy vấn đề sâu một tầng lại theo nhau đến, ví dụ như: Làm trang
sức này bao lâu rồi? Kiếm tiền như thế nào? Một năm anh lợi nhuận bao
nhiêu? Anh có công ty không? Đưa ra thị trường chưa? Linh tinh.
Đương nhiên Tần Cận cũng không trả lời nhất nhất, qua loa đơn giản vài câu, liền kết thúc trò chuyện với bọn họ.
Tần Cận cúi đầu nói gì đó ở bên tai Diệp Tử, liền đứng dậy đi đến vị trí của Thi Vực.
Anh ta vừa đi, mấy quý phụ phu nhân bên cạnh liền bu lại, “Bộ đồ trên người cô, là món TER quý số lượng có hạn đúng không?”
Diệp Tử sững sờ một chút mới phản ứng kịp, “À, đúng!”
”Hơn mười mấy vạn đi?” Phu nhân nào đó lại hỏi.
”Ừ, đúng.”
Quý phụ phu nhân nào cười một tiếng, “Không phải chồng cô chỉ là một
ông chủ nhỏ bán trang sức ư? Sao lại có tiền như vậy? Ngay cả quần áo
hơn mười vạn cũng cam lòng mua cho cô mặc.”
Diệp Tử hình như không có hứng thú với chủ đề của cô ta, thuận miệng
trả lời một câu, “Tôi cũng không biết tại sao anh ấy muốn mua quần áo
mắc như vậy cho tôi mặc....”
”Không coi tiền là chuyện lớn, có phải anh ta buôn lậu kiếm lời không?”
Phu nhân nào đó hạ thấp giọng nói, Diệp Tử lại nghe rõ những lời này.
Cô a một tiếng, sau đó giải thích: “Anh ấy chính là một thương nhân đứng đắn, mới không phải buôn lậu gì đó đâu!”
Phu nhân đó che miệng cười, “Nhìn cô nóng nảy kìa, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cô cũng đừng coi là thật.”
Diệp Tử rầu rĩ ồ một tiếng, ít hăng hái.