Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

”Tôi đi toilet trước.”

Bất kỳ một người phụ nữ nài bị người thay nhau đánh mặt như vậy, đều sẽ cảm giác mặt mũi không nhịn được, huống chi là Diệp Cẩn vẫn luôn hiếu
thắng.

Mặc dù Thi Khả Nhi là đang nói cô ta không già, nhưng cô lại nghe được một tầng ỵ́ khác.

Cô viện cớ, cầm lấy túi xách muốn đi.

”Không phải vừa đi qua toilet ư? Tại sao lại đi nữa?”

Giọng nói bất ngờ vang lên, mang theo ý tứ khó hiểu.

Thẩm Chanh đã đi tới, ánh mắt khẽ quét qua trên người Diệp Cẩn, sau đó nhẹ
nói: “Sao còn trẻ như vậy đã đi tiểu thường xuyên rồi?”

Phốc....

Thi Khả Nhi vừa uống một ngụm sâm banh, không nhịn được phun ra.

Cô cho là lời vừa rồi của mình đã đủ ác độc rồi, không ngờ chị dâu của cô còn độc miệng hơn cô!

Ôn Uyển thấy thế, lập tức cầm một tờ khăn giấy đưa cho Thi Khả Nhi lau
miệng, vừa lau vừa nói: “Mấy người các con, thật không khiến người ta
bớt lo.”


Ssắc mặt Thi Diệu Quang lạnh lẽo, rất khó coi.

Ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Chanh, mang theo kháng cự mạnh mẽ, hiển nhiên không hài lòng với người con dâu này.

”Đi toilet có gì hay mà phải hiếm lạ? Uống nhiều rượu, ai không như vậy?”
Diệp Cẩn nói xong, không để ý tới mọi người nữa, xoay người rời đi.

Ầm!

Thi Diệu Quang đột nhiên vỗ chiếc đũa trên tay lên bàn, đứng dậy rời đi.

Nhìn ông ta đi theo Diệp Cẩn, Thẩm Chanh lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía Ôn Uyển ngồi ở bên cạnh.

Sau khi Ôn Uyển nhìn hướng hai người bỏ đi thật lâu, trong mắt là phức tạp.

Bà nói bà đã buông xuống, không thèm để ý, nhưng không có người nào biết rốt cuộc những thứ này là thật hay giả.

Nhưng Thẩm Chanh lại biết.

Tình cảm hơn mười năm, làm sao có thể nói tan liền tan chứ.

Nuôi một con chó còn có tình cảm, huống chi là giữa người với người.

Lúc Ôn Uyển thu ánh mắt trở về, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Thẩm Chanh,
hoặc là biết Thẩm Chanh nhìn ra gì đó, cô cười cười: “Không có gì.”


Hai chữ này, ẩn chứa quá nhiều chua xót, mặc cho ai cũng nghe ra cảm giác khó chịu.

Nhưng Ôn Uyển vẫn thản nhiên như vậy, “Mẹ đi lên lầu nhìn xem đứa nhỏ, mấy người các con tâm sự đi.”

Ôn Uyển đi lên lầu, tầm mắt Thi Mị vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của bà,
đến khi f vòng qua một góc rời khỏi tầm mắt của anh, anh mới rút ánh mắt về.

”Thật không biết chú ruột em nghĩ như thế nào, bày đặt không cần người phụ nữ tốt như thím, tại sao lại ở chung với một người đàn bà như vậy chứ.”

Thi Khả Nhi vẫn luôn không thích Diệp Cẩn, không
phải bởi vì thân phận Tiểu Tam của cô ta, mà là vì bản thân cô ta, điển
hình là nữ hồ ly tinh, đi đến chỗ nào đều muốn quyến rũ đàn ông.

Thẩm Chanh vuốt vuốt nắp chai rượu đỏ, sau khi nghe Thi Khả Nhi nói những
lời này, cô lạnh nhạt nói một câu: “Bởi vì mắt ông ta kém.”

Ngay
tại lúc Thi Khả Nhi muốn nói gì đó, Cố Liên Thành ở bàn bên cạnh đã đi
tới, cô ta đầu tiên là lên tiếng chào hỏi Thẩm Chanh, ngay sau đó lại
gật đầu mỉm cười với Thi Khả Nhi, cuối cùng mới đưa ly rượu đỏ trong tay cho Thi Mị.

Cô ta nhẹ kéo môi đỏ tươi, khẽ mỉm cười: “Anh là anh trai của Thi Vực đi, xin chào, rất hân hạnh được biết anh, tôi là Cố
Liên Thành.”

Ngón tay Thi Mị đang nhẹ nhàng gõ trên bàn chợt dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô ta một cái, nhưng không có ý định muốn nhận ly rượu trong tay cô ta.

Đây chính là chỗ giống nhau nhất của anh
ta và Thi Vực, đối với người xa lạ không quen biết, cho tới bây giờ đều
không làm ra bất kỳ động tác chủ động, hoặc là bị động nào.

Dù chỉ là một chữ, cũng keo kiệt không chịu cho đối phương.

Anh không có nhận rượu, Cố Liên Thành lại biểu hiện rất rộng rãi, đưa tay
thả ly rượu ở trên bàn trước mặt anh, sau đó xoay người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận