Editor: May
”Không xe chấn, chính là ở trên mặt đất....”
Đứng hôn, hai chữ kia còn chưa ra khỏi miệng, người giúp việc kia lại cả kinh sợ hãi nói: “A? Trên mặt đất? Thiếu gia và thiếu phu nhân cũng
quá...!”
“....”
Không biết nói giải thích như thế nào, sau khi người giúp việc tới trước lôi người giúp việc đến sau đi rồi.
Làm người giúp việc, nào có tư cách đi nghị luận chuyện riêng của nam nữ chủ nhân, dù là thấy được cũng phải làm bộ không phát hiện.
Thẩm Chanh và Thi Vực dây dưa ở bãi đỗ xe một hồi, sau khi kết thúc
nụ hôn nồng cháy dài năm phút đồng hồ này, hai người đều tự sửa sang lại một quần áo có chút mất trật tự trên người một chút, một trước một sau, điềm nhiên trấn định đi ra bãi đỗ xe.
Đến khi hai người vào phòng khách lầu chính biệt thự, hai người giúp việc vừa rồi mới dám đi đến bãi đỗ xe làm việc.
Chỉ có điều, trong lúc một người trong đó đang xử lý bụi trên mặt
đất, không quên suy đoán: “Không biết vừa rồi thiếu gia và thiếu phu
nhân là ở vị trí nào?”
”Nơi này, nơi này, hay là ở nơi này....” Vừa nói, vừa khoa tay múa chân.
Tên còn lại không nghe nổi nữa: “Được rồi được rồi, nếu lời này rơi
vào trong lỗ tai thiếu gia và thiếu phu nhân thì thôi rồi? Bọn họ thích
vị trí nào thì chính là vị trí đó, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận
công việc là được rồi.”
”Đúng vậy... Người ngủ với thiếu gia cũng không phải là tôi, tôi quan tâm nằm vị trí nào hay bày ra tư thế nào làm gì, aizz.... Làm việc đi
làm việc đi.”
Ở biệt thự, có một bộ phận lớn người giúp việc vượt qua ba mươi tuổi
tuổi, mà một phần nhỏ còn lại về cơ bản đều là hơn hai mươi.
Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, các cô không học đại học nổi, không tìm
được công việc tốt, cho nên chỉ có thể vào làm người giúp việc cho gia
đình lớn.
Mà thường thường người trẻ tuổi đều rất tham lam, ở trước mặt tiền
tài quyền lợi và địa vị, chỉ có cực ít người có thể ngăn chặn dục vọng
bắt đầu nảy sinh.
Con người thường thường chính là như vậy, lấy được sẽ không hiếm lạ,
không quan tâm, không quý trọng, nhưng không có được, sẽ dùng hết đủ mọi cách muốn lấy làm của riêng.
Làm một người đàn ông thành công, trong lúc vô hình Thi Vực đã sớm bắt sống vô số tâm hồn thiếu nữ phụ nữ.
Mặc kệ là thiên kim danh viện, hay là tiểu thư quý tộc, hay là người
làm thân phận hèn mọn, phụ nữ muốn chiếm một chỗ nhỏ nhoi trong lòng
anh, có thể nói là vô số.
Trong đám người giúp việc, tự nhiên cũng có một hai người như vậy,
không có lúc nào thì không ảo tưởng, có một ngày có thể bò lên giường
của anh.
Dù là làm tình nhân, cũng được coi là người ở trên cao đi.
Sau khi ăn bữa tối, Thẩm Chanh ôm hai tiểu bảo bối chơi một hồi, sau khi bọn nhỏ uống xong sữa liền trở về phòng.
Lúc cô trở về phòng, Thi Vực đang ngồi dựa vào sofa trên ban côngxem
báo chí, anh xếp chồng hai chân, đưa lưng về phía cửa phòng, bóng lưng
to lớn bị ngọn đèn mờ nhạt kéo đến càng thêm thon dài.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên người của anh, dường như bao phủ một tầng khí tức thần bí.
Rất hoàn mỹ.
Sau khi Thẩm Chanh vào gian phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi thẳng tới phía trước tủ quần áo, mở cửa tủ quần áo ra.
Nghe tiếng động, Thi Vực quay đầu, thấy cô đang đang tìm kiếm đồ gì
đó trong tủ quần áo, không kiềm được nhướn mày: “Đang tìm cái gì?”
Thẩm Chanh nghe được giọng nói của anh, nhưng không để ý đến anh, tiếp tục tìm kiếm trong tủ quần áo lần nữa.
Nhưng lục lọi liên tiếp nhiều lần, thậm chí những ngóc ngách cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm được đồ cô muốn tìm.
”Cái hộp đâu?”
Xoay người dựa vào trên tủ quần áo, híp mắt quan sát người đàn ông
đang bình tĩnh nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, trong mắt mang theo cảm xúc
tìm kiếm.
”Hửm?” Thi Vực cũng nheo mắt lại theo cô, mấp máy môi, “Cái hộp gì?”