Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Nhưng khoảng cách này vừa mới kéo ra, trên lưng Thẩm Chanh liền có thêm hai bàn tay to lớn.

Không đợi cô phản ứng kịp, bàn tay to đã nắm chặt eo của cô, đột nhiên hơi dùng lực, cả người cô liền bay lên không!

”A!”

Cô cũng coi như là một người phụ nữ bình tĩnh, nhưng lúc hai chân cách mặt đất, vẫn phát ra một tiếng thét chói tai.

Nhưng lúc tiếng thét này mới hô lên từ trong miệng cô, cô lại đúng
lúc lấy tay che lại, sau đó là một tiếng kêu đau đớn: “Ưm....”

Sau khi Thi Vực ôm lấy cô, tay dời xuống từ phần eo của cô, đến mông, đến bắp đùi.

”A.... Ưm!”

Sau khi Thẩm Chanh lại hô một tiếng thét chói tai, hai chân của cô,
lại có thể bởi vì một động tác của người đàn ông trước mặt mà móc ở
ngang hông của anh!

Cái tư thế này, đã không thể dùng mờ ám để hình dung!

Bởi vì dùng mờ ám để hình dung, mới thật sự là không đủ thỏa đáng....

”Anh làm gì!”


Thẩm Chanh quay đầu lại liếc mắt nhìn lối đi nhỏ bên ngoài, chỉ sợ đột nhiên có người đến, nhìn thấy hình ảnh cấp hạn chế này.

Một người đàn ông đứng dựa vào tường, một người phụ nữ bị anh ôm, hơn nữa còn vòng chân ở trên eo anh, mức độ này, dùng cấp ba để hình dung
cũng không quá.

”Không làm gì, chỉ muốn ôm em một chút.”

Thể trọng Thẩm Chanh chỉ có 90 cân (1/2kg), sức nặng này đối với Thi Vực mà nói, hoàn toàn không tính là gì.

Ôm cô một tiếng, có thể nói là dễ dàng.

”Ôm em thì ôm em, anh không thể dùng một tư thế bình thường sao? Có
đàn ông ôm phụ nữ rồi vuốt ve như vậy ư? Có đàn ông ở trong bệnh viện
dùng tư thế như vậy ôm phụ nữ của mình sao?” Thẩm Chanh hỏi liên tiếp
mấy vấn đề.

”Em kéo anh đến nơi này, không phải là muốn anh dùng tư thế như vậy
ôm em ư?” Thi Vực mở miệng, vẫn là bá đạo như vậy: “Hơn nữa, anh vuốt ve là người phụ nữ của anh, dùng tư thế gì anh định đoạt, ai dám quản
anh?”

”Em kéo anh đến nơi này chỉ là không muốn anh ảnh hưởng đến mẹ chồng mà thôi.”

”Anh quản em nhiều như vậy làm gì, dù sao đều đến rồi, để cho đại gia anh ôm một thêm lát nữa.”

”Ôm chặt như vậy, anh không cảm thấy nóng?”


”Không ôm em, anh mới sẽ cảm thấy nóng.”

”Anh thả em xuống rồi ôm được không....”

Thẩm Chanh cảm giác, nếu như bị người thấy cảnh này, ngày mai chắc chắn lên trang bìa.

Mà chữ to tiêu đề rất có thể là: « Thi Vực thâu hoan với người trong bệnh viện, vứt bỏ mặc kệ vợ yêu trong nhà»!

Hoặc là: « Thi thiếu phu nhân bởi vì sinh con mà thất sủng, đêm khuya chống đi tìm em gái»!

Thậm chí là: « Sau khi Thi thiếu phu nhân sinh con không thể thỏa mãn chồng, chồng tìm kiếm niềm vui mới »!!!

Vân vân linh tinh....

Dù sao người quen biết cô ở thành Đô thật sự rất ít, dù mấy khách mời đã tham gia tiệc trăm ngày kia, cũng không có mấy người biết cô chính
là vợ của Thi Vực.

Mà những người khác, khẳng định càng chưa thấy được mặt của cô.

Cho nên, một khi đăng báo hoặc là tạp chí, cô tiếp theo bị thuộc về: Tiểu Tam, tình nhân, hai sữa, hoặc là càng khó nghe hơn.

Tuy rằng sau khi những tin tức này đăng báo có thể chưa tới nửa tiếng đã bị Thi Vực người xử lý sạch sẽ toàn bộ, nhưng vẫn nên tránh loại
tình huống đó, vẫn cần thiết tránh khỏi loại chuyện này.

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhíu mi tâm một chút: “Tối hôm qua không phải anh nói gần đây có rất nhiều truyền thông đang chụp anh
sao?”

”Ừ.”

”Anh phải biết rằng đám chó săn đó có ở khắp mọi nơi, nếu chụp được chúng ta, liền không tốt rồi.”

”Không có gì không tốt.” Thi Vực từ chối cho ý kiến giơ khóe môi lên: “Bọn họ không muốn sống, anh liền để cho bọn họ một cơ hội để chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận