Editor: May
Xoạt....
Thi Khả Nhi vừa nhìn hai hàng, tư liệu trên tay liền bị người một
phát đoạt lấy, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thi Mị vo phần tài liệu kia thành một đoàn, sau đó tay anh vừa nhấc, tư
liệu liền bay ra ngoài cửa sổ.
Phản ứng của Thi Khả Nhi, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Dù là phần tài liệu bị ném đi kia không có dự bị, hơn nữa còn rất quan trọng, tâm tình của cô cũng không phập phồng chút nào.
Không tức giận, cũng không hạch hỏi anh, duy trì dáng ngồi ban đầu, yên tĩnh đến dường như không tồn tại.
Vẻ mặt Thi Mị nhạt nhẽo liếc nhìn cô, không nói năng gì, như người
không có việc gì, xoay người đi trở về bên sofa, ngồi xuống tiếp tục
chơi trò chơi.
Anh chỉnh âm thanh lớn hơn một chút, lập tức liền truyền đến một trận tiếng súng vang lên, âm thanh không lớn, không có có ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ôn Uyển.
Bình thường Thi Mị rất ít chơi loại trò chơi này, có đôi khi một năm
cũng sẽ không chơi lần nào, nhưng anh dường như có thiên phú chơi trò
chơi, dù là ít khi chơi, nhưng chơi cũng không quá khó khăn.
Từng phát súng, trực tiếp bắn vào chỗ hiểm của đối thủ, mới nửa phút, đã giết thêm vài đối thủ.
Cùng là chơi trò chơi, nhưng anh lại không giống với những người
nghiện ngâm mình ở trong internet hằng năm, không chỉ phong cách không
giống, càng khác nhau ở chỗ khí chất.
Anh giống như là một vương giả cô độc kiêu ngạo, hoàn mỹ có chút
không chân thực, khiến người ta không nhịn được muốn khắc anh vào trong
tranh vẽ.
Thi Khả Nhi đứng lên, liếc qua bóng lưng của anh, sải bước đi về phía anh.
Ầm!
Lại là một súng nổ đầu, lúc Thi Mị đang muốn đổi vũ khí của nhân vật, Thi Khả Nhi đột nhiên cúi người xuống ở phía bên phải của cô, thuận
theo dây con chuột tìm được miệng cắm, rút chỗ nối con chuột ra.
Con chuột không nhạy, nhân vật trong trò chơi bị người một đao giết chết!
Thi Mị lập tức nhíu con ngươi lại, nghiêng mắt nhìn về phía Thi Khả
Nhi đang đứng ở bên cạnh anh, anh nguy hiểm mở miệng: “Đây coi như là
trả thù?”
Thi Khả Nhi không để ý anh, cầm lấy con chuột đi đến bên cửa sổ, trực tiếp ném ra.
Sau khi ném con chuột, cô liếc nhìn Thi Mị, “Huề nhau.”
Nói xong, xoay người đi ra phòng bệnh, định lượm về phần tài liệu bị ném đi kia.
Bởi vì hôm nay thang máy bệnh viện xảy ra trục trặc, cô chỉ đành đi
cầu thang, không ngờ vừa mới xuống đến tầng sáu, một tia sấm chớp liền
chém ra giữa không trung, sau đó vang lên một trận tiếng sấm ầm ầm.
Gay go, muốn mưa rồi.
Thi Khả Nhi thầm kêu không hay, vì vậy lập tức bước nhanh hơn, vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Ầm....
Sau khi một tiếng sấm vang lên, mây đen giống như một đám ngựa hoang
rít gào lao nhanh, lớp lớp tràn ngập màn đêm trống không, càng tụ càng
dày, càng áp càng thấp, giống như tiện tay có thể giật xuống một mảnh
bầu trời đến.
Chạy một hơi đến tầng trệt, Thi Khả Nhi đỡ vách tường thở hắt ra một hơi, ngay sau đó sải bước chạy ra bên ngoài.
Từng luồng ánh sáng điện bỗng xẹt qua, như một thanh kiếm sắc bén vung múa, chém cả không trung ra.
Đến theo tia chớp, là một trận tiếng sấm ầm ầm.
Thi Khả Nhi mới chạy đến tầng dưới cùng, giọt mưa dày đặc, giống như
là vung ra thiên tơ vạn tuyến, rậm rạp chằng chịt rơi vào trên người của cô....
Cô hoàn toàn không quan tâm tránh mưa, chỉ muốn mau sớm lượm tư liệu bị ném đi trở về.
Cô ngẩng đầu nhìn liếc nhìn vị trí cửa sổ phòng bệnh, tính khoảng cách một chút, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì mưa quá lớn, trong không khí rất nhanh dâng lên từng đoàn từng đoàn sương trắng, mà trên mặt đất cũng đã tập hợp một tầng nước dày
đặc.
Gió lớn thổi tới, nhấc lên từng tầng sóng nước, đồng thời đánh nước mưa rơi xuống lên trên người của cô.
Quần áo, ướt đẫm toàn bộ.