Editor: May
Thi Mị đứng thẳng bên cửa sổ, mắt nhìn từ trên cao xuống cô gái dưới
lầu, cô không để ý mưa to, cúi đầu tìm chung quanh món đồ cô muốn tìm,
đầu tóc rối bù dán ở trên mặt của cô, nhìn có vẻ đặc biệt nhếch nhác.
Quật cường, cố chấp, kiên cường.
Đúng là một người cô gái không chịu thua.
Anh cau chặt mi tâm, lần đầu tiên, bởi vì cô mà lộ ra vẻ xúc động.
Tìm tròn mười phút, cuối cùng Thi Khả Nhi tìm được trang giấy bị vo thành một cục ném đi này.
Cô cúi người nhặt lên, bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy đầu hành lang
tầng dưới cùng, sau khi lau nhẹ nước đọng trên mặt, cô vội mở "Tư liệu" bị thấm ướt toàn bộ, hơn nữa còn có chút biến hình ra.
Bởi vì phần tài liệu này rất quan trọng, hơn nữa không có phần dự bị, nếu như chữ viết phía trên mặt bị nước làm lem, hoặc là mất hết, như
vậy vụ kiện ngày mai, cô phải thua là không thể nghi ngờ.
Thật sự là một cơn mưa đúng lúc!
Nhờ ngọn đèn mờ nhạt trong hành lang, cô nhìn thấy trên mặt "Tư liệu" có một hình vẽ đầu heo, bên cạnh hình vẽ đánh ra một mũi tên, bên cạnh
mũi tên có ba chữ viết ngoáy.
Nét chữ mực nước màu đen bị nước mưa cọ rửa mất một phần, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ ở phía trên.
Là Thi Khả Nhi.
Biết đây là bị đùa bỡn, Thi Khả Nhi nhếch môi cười yếu ớt một chút,
sau đó vo "tư liệu" trong tay thành một cục, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, Thi Mị còn chơi trò chơi, không biết có
phải là có con chuột dự phòng hay không, giây phút này ở trước mặt máy
vi tính, đã đặt một con chuột mới.
Mà bàn tay thon dài kia, đang nắm con chuột, nhấn kích một chút lại một chút.
Thi Khả Nhi liếc anh một cái, sau khi vào cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.
”Lượm về rồi?”
Giọng nói trầm trầm truyền đến, nhưng người nói chuyện lại đắm chìm ở trong trò chơi, ngay cả đầu cũng không có quay lại.
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, không nói lời dư thừa.
Cô cầm một cái khăn mặt sạch sẽ đi ra từ trong phòng rửa tay, vừa chà lau nước trên tóc, vừa nhớ lại chuyện vừa mới phát sinh.
Lúc ấy anh đoạt tư liệu của cô không có đổi tay, cũng không có một chút do dự, trực tiếp ném ra cửa sổ.
Nhưng tại sao, một bản tư liệu thật tốt, sẽ biến thành một tờ giấy nhàm chán?
Hơn nữa từ vừa rồi đến hiện tại, anh không có rời khỏi phòng bệnh một bước, coi như anh đi ra sau cô, cũng tuyệt đối không thể nào đánh tráo
tư liệu trước cô.
”Cầm lấy thay đi.”
Lúc Thi Khả Nhi đang đứng cạnh cửa sổ trầm tư, giọng nói Thi Mị liền vang lên bên tai.
Cô nghe tiếng, liền xoay đầu lại nhìn anh.
Thấy trên tay anh cầm lấy một bộ trang phục nữ, không khỏi nhíu mày,“Sao anh lại có loại sở thích kỳ quái mang theo quần áo phụ nữ bên người này.”
Đôi mắt Thi Mị khẽ nheo lại, cũng không nói gì.
Ánh mắt Thi Khả Nhi khẽ quét qua trên quần áo đó, ngay sau đó nói: “Em không mặc quần áo của những người phụ nữ khác.”
Vẻ mặt vô cảm như là đang biểu đạt, cô tình nguyện quần áo ẩm ướt, cũng không mặc quần áo anh cho.
”Bảo em mặc thì em liền mặc.”
Cánh tay dài duỗi ra, Thi Mị trực tiếp nắm lấy cổ tay Thi Khả Nhi,
vốn không cho cô một cơ hội phản kháng, anh liền bá đạo kéo cô vào
toilet....
Theo cửa phòng tắm rầm một tiếng đóng lại, Ôn Uyển trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Lúc Thi Khả Nhi tiến vào bà đã tỉnh rồi.
Bởi vì không muốn nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi, cũng muốn
lưu cho hai người một không gian riêng, cho nên bà vẫn luôn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhìn trên cửa phòng rửa tay xuất hiện hai bóng dáng một cao một thấp, bà không khỏi nở nụ cười.