Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

"Thím nhỏ người đây là nói gì vậy, cháu cũng đâu biết nói chuyện như thím, thím xem thím, dỗ dành chú nhỏ cháu dễ bảo như vậy. Cháu đây, ngay cả một bạn trai còn chưa quen qua."

Diệp Cẩn tránh đi nửa câu đầu của cô, cười nói: "Khả Nhi chúng ta ưu tú như vậy, nếu thật là muốn tìm, sao có thể không tìm được chứ? Nếu cháu thật sự muốn chọn, lát nữa thím sai người giới thiệu cho cháu!"

"Vậy thì làm phiền thím nhỏ ~ "

Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Chanh  bước từ trên xe cô xuống, vòng qua xe Diệp Cẩn, dựa vào trên nắp động cơ xe việt dã của Thi Khả Nhi

Tư thái lười nhác vuốt vuốt móng tay của mình một chút, dường như lại cảm thấy có chút nhàm chán, lại dùng móng tay cạo trên mặt xe.

Phía trên bị cô cạo ra mấy vết trầy, rất rõ ràng.

Nhưng cô vẫn chưa có ý định muốn thu tay, tiếp tục cạo chơi....

Nhìn thấy cử động của cô, mọi người trên hai chiếc xe trươc sau thò đầu ra từ cửa sổ xe, xem xét nhãn hiệu chiếc xe bị cô 'Tàn phá' một chút, đều mặc niệm trong lòng vì cô.

Cạo loạn ở trên một chiếc xe trên trăm vạn, là ngại quá nhiều tiền không có chỗ để xài sao?

"Thím nhỏ, lần sau lại tán gẫu."


Nói chuyện với Diệp Cẩn xong, Thi Khả Nhi xoay người muốn về đến trên xe.

Vừa kéo cửa tay phải lái xe ra, dư quang liền liếc đến người phụ nữ đứng ở trước đầu xe của cô.

Thấy người phụ nữ kia đang động tay động chân trên nắp động cơ của cô, vừa cạo lại cọ, cô ngược lại vui mừng.

"Chị dâu, ngứa tay đi sờ lên người anh của em á, động tay động chân với 'chồng' của em làm gì."

Thi Khả Nhi dựa lên xe, vẻ mặt trêu chọc liếc nhìn Thẩm Chanh trước mặt.

Chồng trong miệng của Thi Khả Nhỉ, là chỉ xe của cô.

Thẩm Chanh nghe tiếng, cuối cùng động tác trên tay ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, con ngươi nheo lại, "Sờ anh của em phải chịu trách nhiệm, cho nên không suy tính. Ngứa tay   mượn 'chồng' em dùng một lát, không phạm pháp đi?"

"Không suy tính?" Thi Khả Nhi có thâm ý liếc nhìn Diệp Cẩn trên xe, cười hào phóng: "Chị dâu, chị là không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn chịu trách nhiệm này đâu."

"Biết." Thẩm Chanh cười nói: "Có vài người phụ nữ đoạt đàn ông của người khác nhưng vẫn còn nhớ thương đến đàn ông của người khác, còn không phải là muốn chịu trách nhiệm ư."


Những lời này, rất rõ ràng là nói cho Diệp Cẩn nghe.

Đoạt đàn ông của người khác, ám chỉ cô ta can thiệp vào hôn nhân của Ôn Uyển và Thi Diệu Quang, phá đám tình cảm của hai người.

Nhớ thương đàn ông của người khác, ám chỉ là sau khi cô ta làm Tiểu Tam còn không biết liêm sỉ, mơ ước con trai người đàn ông của mình.

Tuy rằng những năm này Thi Khả Nhi không có ở thành Đô, nhưng cô ít nhiều cũng biết một chút về chuyện Diệp Cẩn. Cô cũng nhìn ra được, người phụ nữ Diệp Cẩn này rất có dã tâm.

Diệp Cẩn không phải là một người phụ nữ dễ dàng thỏa mãn, chiếm được một thứ, sẽ tìm lấy đồ khác nữa. Cô ta lấy được nhiều hơn nữa cũng sẽ không thoả mãn, nghĩ muốn tiếp tục có được càng nhiều....

Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô vẫn luôn không tiếp nhận Diệp Cẩn.

Thi Khả Nhi ý vị thâm trường "Nha" một tiếng, liền rơi ánh mắt vào trên người Diệp Cẩn.

Tầm mắt Thẩm Chanh cũng dừng lại ở trên mặt Diệp Cẩn.

Giống như bí mật trong lòng bị người dò xét, Diệp Cẩn tránh đi tầm mắt của hai người, nâng cửa sổ xe lên.

Con đường hỗn loạn đã thông suốt, cỗ xe phía trước lục tục lái đi, cửa sổ xe vừa đóng, Diệp Cẩn liền căn dặn Lão Lưu, "Đi."

"Dạ, phu nhân."

Lão Lưu đưa tay thả phanh xuống, đạp chân ga, xe vững vàng lái ra ngoài.

Khi xe bị chận phía sau nhìn thấy xe phía trước lái đi, cũng đều lần lượt khởi động xe, chạy theo đuôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận