Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Kết hôn lâu như vậy, đến hiện tại Thẩm Chanh mới hoàn toàn hiểu rõ người đàn ông này.

Dốc sức làm, đơn giản thô bạo, chuyện tốt, nhưng.... Khiến người ta không thể chóng chọi!

Tắm rửa xong xuống lầu, Thi Vực đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xem báo, nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thẩm Chanh bỏ qua ánh mắt của anh, trực tiếp đi vào phòng ăn, kéo cái ghế ở trước bàn ăn ra ngồi xuống.

”Một lát nữa anh đưa em đi công ty.”

Giọng nói của anh truyền vào từ bên ngoài, mang theo một cổ áp suất thấp, có thể là đang so đo vừa rồi cô không nhìn anh.

Thẩm Chanh không nói gì, cúi đầu gặm bánh mì.

”Thẩm Chanh Tử?”

Giọng nói Thi Vực vang lên lần nữa, so với vừa rồi, càng lạnh hơn vài phần.


Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện, bánh mì bị cô dùng sức nhét vào
trong miệng, mỗi lần đều là hung hăng nhai, như là tưởng tượng bánh mì
thành một người đàn ông nào đó, muốn nhai anh.

Người giúp việc bên cạnh thấy thế, vốn muốn đi qua nhắc nhở cô ăn từ
từ, nhưng thấy tâm tình cô có chút không tốt, lại dừng ý nghĩ này lại.

Ăn xong bữa ăn sáng, Thẩm Chanh không có đi ra ngoài từ cửa chính
phòng ăn, mà là ra hiệu người giúp việc bên cạnh mở cửa sau ra.

Cánh cửa này nối thẳng sau vườn hoa, sau khi đi ra ngoài một trăm mét, quẹo sang bên phải là bãi đỗ xe.

Vụt....

Một màu đỏ nhanh chóng lái lao vụt ra từ bãi đậu xe, sau khi đi ra,
tốc độ xe nhanh chóng tăng cao, nhanh chóng quẹo ra một đường cong xinh
đẹp, xe đã nhanh chóng lái ra cửa chính biệt th.

Đại khái là đã nhận ra gì đó, Thi Vực nheo mắt lại, sau đó đóng tờ báo trong tay lại, đứng dậy đi vào phòng ăn.

Người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy anh đi vào, cung kính cúi đầu: “Thiếu gia, thiếu phu nhân đã đi công ty rồi...”

Thi Vực ừ một tiếng, xoay người rời đi.

Xe dừng lại ở trước đèn giao thông, điện thoại của Thẩm Chanh vang
lên, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, thấy điện tới là "ông
xã", trực tiếp từ chối nghe.

Nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh nhắc nhở, Thi Vực hơi vặn lông mày, môi mỏng lại vẽ ra một độ cong không rõ cảm xúc.

Rất tốt.


Lúc vào công ty, Thẩm Chanh tận lực nâng cao cổ áo, trước khi ra
ngoài cô soi gương, trên cổ, trên xương đòn vai, trên vai, tất cả đều là dấu hôn màu đỏ.

Đây nếu như bị người nhìn thấy thì còn gì nữa?

Sợ rằng chưa tới mười phút sẽ lan truyền cả công ty.

Gì mà sinh hoạt cá nhân của tổng giám đốc không kiềm chế, dục vọng
quá mạnh mẽ, túng dục vô độ, làm xằng làm bậy với đàn ông, chắc hẳn có
thể còn tản nhanh hơn cả cảm cúm.

Trong công ty, ngoại trừ Cố Liên Thành biết tình huống hôn nhân của
cô, những người khác vẫn luôn không biết, bởi vì hồ sơ nhậm chức của cô
do cô quản, cho nên bộ phận nhân sự hoàn toàn không tra được.

Nói cách khác, trước mắt, chuyện bối cảnh thân phận và hậu trường của cô là Thi Vực, vẫn là một câu đó.

Tuy rằng cô không hiểu Cố Liên Thành, nhưng nếu như là phân tích từ góc độ nào đó, cô ta hẳn sẽ không nói ra những chuyện này.

”Tổng giám đốc.”

”Chào tổng giám đốc....”


”Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”

Một đường đi qua, nhân viên đều lễ phép chào hỏi với Thẩm Chanh.

Khóe môi cô nâng lên nụ cười, khẽ gật đầu, xem như đáp lại mọi người.

Đến khi đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cô mới dựa vào trên lan can thang máy thở ra một hơi....

Một hồi lâu sau, cô mới đưa tay ấn phím tầng phòng làm việc, phím màu đỏ sáng lên, thang máy bắt đầu đi lên trên, từ 1 đến 2, rồi đến 3. 4, 5....

Đột nhiên, thang máy đứng ở tầng năm, sau đó tối đen!

Vốn trong không gian nhỏ hẹp, không khí dường như bị rút đi phần lớn, khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.

Nhưng chỉ là đè nén đơn thuần mà thôi.

Loại tình huống trục trặc thang máy giống như vậy, thật đúng là khiến Thẩm Chanh không sợ hãi nổi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận