Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Thẩm Chanh nhấn phím báo động vẫn chưa tới một phút đồng hồ, đèn
trong thang máy liền sáng, vốn đèn màu đỏ chỉ thị tầng lầu đã tắt cũng
cùng lúc sáng lên.

Tầng trệt, hiển thị ở tầng năm, cũng dừng ở tầng năm.

Đột nhiên, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra....

Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng bảy, sau khi Thẩm Chanh vào
thang máy ấn cũng là tầng "7", trên đường cũng không có ấn những tầng
lầu khác.

Cho nên nếu tự động mở cửa chỉ có một loại tình huống, chính là tầng 5 có người muốn đi thang máy, hơn nữa là muốn lên tầng lầu lớn hơn tầng
5.

Nói cách khác, cửa thang máy sẽ mở, là bị người ấn mở từ bên ngoài.

Cửa thang máy vừa được mở ra, Thẩm Chanh lập tức đưa tay ngăn cản cửa thang máy, thăm dò nhìn bên ngoài một chút.


Một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì hết.

Vì vậy, cô không khỏi nhướng mày.

Thời gian này, sẽ không có người đến bộ phận tư liệu lấy tư liệu, hơn nữa chìa khóa bộ phận tư liệu ở chỗ cô, muốn lấy tư liệu cũng phải
thông qua cô trước, nếu không hoàn toàn không vào được phòng tài liệu.

Mới sáng sớm, gặp quỷ sao?

Qua khoảng hai mươi giây đồng hồ gì đó, Thẩm Chanh thu tay về.

Lúc đang muốn đi ấn "7", cổ tay của cô đột nhiên bị người bóp chặt, lực đạo đối phương rất lớn, chỉ là vừa kéo, cả người cô đã bị kéo ra
khỏi thang máy.

Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, người đã bị đối phương chống đỡ mạnh đến trên tường!

”Ưm!”

Môi nóng hổi, vội vàng bao phủ đến, ngậm chặt môi Thẩm Chanh, dùng sức mút cắn.

Một cổ mùi thuốc lá nồng đậm nhanh chóng chui vào trong mũi cô, kích
thích khứu giác của cô trở nên có chút trì độn, ngoại trừ mùi thuốc lá,
cô lại có thể không ngửi thấy được mùi gì khác.!

Người đàn ông này là ai?

Khứu giác, thính giác, thị giác, toàn bộ bị quấy nhiễu, thế cho nên khiến cô hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán.

Thậm chí không có một chút do dự, cô bắt đầu giãy dụa.

Hai tay chống ở ngực người đàn ông, dùng sức đẩy anh ta, trong lúc
chạm vào quần áo trên người anh ta liền cảm giác được, trên người anh ta mặc chính là một kiện áo phông bằng bông rất bình thường.

Ngay tại lúc vừa bị hôn, cô vẫn giả thiết người đàn ông này là Thi Vực.


Nhưng hiện tại, tính giả thiết này hoàn toàn không tồn tại.

Bởi vì Thi Vực không mặc áo phông, càng sẽ không mặc áo phông bằng
bông bình thường này, ở trong tủ quần áo của anh, chỉ có áo sơ mi và tây trang hai màu trắng đen.

Hơn nữa anh mặc vĩnh viễn đều là một loại không thay đổi, mặc kệ là ở công ty hay là đang ở trong nhà, anh đều thích mặc áo sơ mi.

Cho nên....

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một chữ: Dâm loạn thang máy!

Người đàn ông này nhất định là đã nhìn chằm chằm cô trước khi cô vào
công ty, cho nên trước đó đi thang máy khác trước, thừa dịp lúc cô đi
thang máy lên lầu động tay chân ở trong thang máy, sau đó.... cường bạo cô.

Xong rồi xong hết rồi!

Trong sạch của cô, có phải là phải bị hủy chỉ trong chốc lát này không?

”Ưm....”

Cô muốn nghiêng đầu đi, nhưng người đàn ông dán cô rất chặt, không

lưu lại một chút khe hở, khiến cô hoàn toàn không thể động đậy.

Thẩm Chanh muốn cắn anh ta, nhưng chợt nghĩ đến anh ta có thể là một
người đàn ông có dáng dấp đặc biệt hèn mọn bỉ ổi, liền không hạ miệng
được, làm sao cũng không hạ miệng được.

Ngay tại lúc cô do dự, người đàn ông đã có động tác kế tiếp.

Bắt đầu giở trò với cô....

Tay của anh ta đầu tiên là chống đỡ ở trên tường, vào lúc Thẩm Chanh
bắt đầu đẩy anh ta, anh ta trở một tay nắm giữ tay của cô, mà tay kia
chính là tiến vào từ trong quần áo của cô, chạy xuống bên hông.

Hồn nhạt!

Bởi vì lúc tối hôm qua quấ "Vất vả", thân thể Thẩm Chanh vốn có chút
suy yếu bất lực, hiện tại bị anh ta giày vò như vậy, cô ngay cả sức lực
phản kháng cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận