Ánh mắt Thi Vực quét nhìn lên người cô, tương tự như lạnh lùng vừa
rồi, ánh mắt đó giống như là đang nhìn người xa lạ không quen biết,
không có bất kỳ cảm nghĩ dao động nào.
Sau khi đối diện với ánh mắt Thẩm Chanh, anh lại thu hồi tầm mắt, ngay sau đó rơi đến lên người gà mẹ trước mặt.
”Ừ, gọi hai người tới thử xem.”
Khóe môi anh khẽ nhếch, nhìn như đang cười, nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, khiến người ta không đoán ra tâm tư của anh.
”Anh dám.”
Thẩm Chanh cứ đứng tại chỗ như thế, sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút phập phồng nào.
Giọng nói, lại nói năng có khí phách.
”Sao anh không dám?”
Lúc ánh mắt Thi Vực ngừng ở trên mặt cô lần nữa, nụ cười bên môi đang không ngừng mở rộng, tác phong không đúng đắn, quyến rũ, bộ dạng bất
cần đời, cực kỳ giống như một hoa hoa công tử tầm hoan tác nhạc.
Gà mẹ suýt chút nữa bị vẻ đẹp trai của anh làm hôn mê, đứng ở giữa hai người, quên mình nên làm gì.
Thẳng đến khi giọng nói Thi Vực vang lên bên tai: “Còn không đi.”
Lúc này bà ta mới hoàn hồn, “Được, được,.... Tiên sinh anh đợi một lát. Tôi đi gọi ngay cho anh!”
Nói xong xoay người rời đi, vừa đi ra vài bước, giọng nói Thi Vực lại truyền đến từ phía sau bà ta, khàn khàn mà mê hoặc người: “Hai, hàng
non.”
Hiển nhiên, là đang nhắc nhở đối phương.
”Được, được!”
Sau khi gà mẹ đáp ứng, liền bước nhanh hơn.
Kẻ có tiền chính là không giống nhau, khác người một chút, anh ta muốn hai, hơn nữa còn muốn hàng non!
Rất nhanh, bóng dáng gà mẹ liền biến mất ở tại một ngã rẽ cuối hành
lang, chỉ còn hai người Thẩm Chanh và Thi Vực ở nguyên tại chỗ.
Thi Vực đứng ở cửa phòng bao, một tay cắm ở trong túi quần, lười nhác mà tùy tính.
Thẩm Chanh đi về phía anh, lúc cách anh còn khoảng một mét xa, dừng bước lại, nhìn anh cười: “Hai hàng non?”
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của cô là tốt hay xấu.
Thi Vực liếc xéo cô, không nói gì.
Lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần trong, mở ra, lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng, đốt lên.
Sau khi hít một hơi khói, anh ngẩng đầu lên, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Tư thái lười biếng, gợi cảm, giống như đế vương đứng ngạo nghễ, mỗi ánh mắt, có thể đều khiến mọi người điên đảo.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như vậy, khóe môi hơi gợi lên, nụ cười nhẹ nhàng, rất đẹp mắt, rất quyến rũ.
Đúng lúc đó, vừa vặn có nhân viên phục vụ đi qua từ bên cạnh, trong
tay anh ta bưng một cái khay, trong mặt khay đặt một chai Whisky đã mở
nắp.
Lúc nhân viên phục vụ lướt qua Thẩm Chanh, cô đột nhiên nheo mắt, duỗi tay ra, trực tiếp cầm chai Whisky trong khay tới.
Nhân viên phục vụ bị cử động của cô dọa sợ, “Tiểu thư, rượu này....”
”Cầm lấy đi.”
Thẩm Chanh đưa tay, ném tờ một trăm đồng vào trong khay của anh ta.
Nhân viên phục vụ sững sờ một chút, ngay sau đó nói: “Vâng tiểu thư, mời cô chậm dùng.”
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là chuyện tiền.
Ở nơi ăn uống vui chơi này, có tiền chính là đại gia, đại gia chịu trả thù lao, muốn làm gì cũng được.
Nhân viên phục vụ vừa mới rời đi, Thẩm Chanh liền đưa miệng chai vào
trong miệng, gần như không có một chút do dự, liền ngửa đầu uống một hớp lớn.
Rượu mạnh rót vào trong miệng, lướt qua yết hầu, trong miệng để lại một cổ mùi rượu nồng đậm.
Vị vẫn tốt như vậy.
Thi Vực dựa ở trên khung cửa, hít một hơi khói thật sâu. Lần này anh không có phun khói mù ra, mà là hút toàn bộ vào trong phổi.
Anh không có ngăn cản động tác Thẩm Chanh, cũng không có nói gì, cứ mặt không cảm xúc gì nhìn cô như thế.
Trong đôi mắt sâu thẳm, có một luồng hơi thở nguy hiểm đang lan tràn ra....