Nhìn chằm chằm người dưới thân, Tần Cận nhíu con ngươi lại.
Tầm mắt bắt đầu dời xuống từ khuôn mặt nhỏ bởi vì thẹn thùng mà nhuộm lên đỏ hồng, một tấc, hai tấc, ba tấc....
Dừng ở trước ngực cô, trong nháy mắt con ngươi vốn nóng rực trở thành một mảnh đỏ đậm, hầu kết anh vừa động: “Anh quản em nhiều như vậy làm
gì.”
Roẹt....
Bàn tay to thô bạo xé nát quần lót của Diệp Tử....
”A a a!”
”Không muốn không muốn không cần!”
”Đừng như vậy đừng như vậy đừng như vậy!”
”A a a a....”
Cuối cùng Diệp Tử tránh khỏi vận rủi, bị Tần đại gia cởi hết sạch quần áo, hung hăng ngủ.
Về phần nơi đó có bị nhìn thấy hay không, cô hoàn toàn không biết,
bởi vì từ lúc bắt đầu đến kết thúc, cô chỉ lo kêu và kêu thôi.
Sau khi làm xong, Tần Cận lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, mở
ra, lấy từ bên trong ra một viên thuốc màu trắng, rót ly nước cùng đưa
viên thuốc cho Diệp Tử: “Uống đi.”
Diệp Tử bọc chăn mền dựa ngồi vào ở bên cạnh, nhìn thấy món đồ anh đưa tới, vẻ mặt cô mờ mịt, “Đây là cái gì?”
”Thuốc tránh thai.”
Diệp Tử nghe tiếng, thoáng sửng sốt, “Không phải anh mới vừa nói, về
sau không dùng biện pháp ư, tại sao lại muốn để cho em uống thuốc tránh
thai?”
”Tối nay anh uống rượu.” Tần Cận nặng nề nói.
”Tại sao anh uống rượu thì muốn để em uống thuốc tránh thai?” Diệp Tử không vui hỏi.
”Uống rượu tạo thành ảnh hưởng với chất lượng t*ng trùng, cũng cũng
có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa nhỏ, cho nên hiện tại không thể để cho em mang thai.”
Tần Cận có chút tự trách, bởi vì theo ý anh, đàn ông để phụ nữ dùng thuốc tránh thai đều không phải đàn ông tốt.
Nếu như trước khi anh làm liền ý thức được chuyện này, nhất định đã
làm biện pháp an toàn trước đó, mà không phải lúc này để cho cô uống
thuốc.
”À, đúng vậy....” Lúc này Diệp Tử mới nghĩ đến thưởng thức cơ bản
nhất này, hút thuốc uống rượu cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với
phôi thai, một khi mang thai, rất có thể là dị dạng.
Cô vội nhận lấy ly nước và thuốc tránh thai từ trong tay Tần Cận, đem thuốc thả vào trong miệng, ngửa đầu uống một hớp nước, nuốt thuốc
xuống.
Sau khi ăn xong, cô vươn tay về phía Tần Cận nói: “Anh cho em thêm một viên đi....”
Tần Cận nhìn cô, lạnh lùng nhíu mày, “Em cho đây là kẹo sao?”
”Không phải, em cảm thấy uống thêm một viên nữa sẽ đảm bảo hơn một
chút, chúng ta không thể dùng sinh mệnh cục cưng để nói đùa....”
Tần Cận đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo cô vào trong
lòng, giọng nói có chút khàn khàn: “Trong thuốc tránh thai còn có số
lượng lớn kích thích, uống nhiều đối với thân thể không tốt, uống một
viên là đủ rồi.”
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng mà....”
Ngón tay suông dài nhẹ đặt ở trên môi của cô, Tần Cận không để cho cô nói hết lời, mà là càng thêm dùng sức ôm sát cô, thấp giọng nói: “Về
sau anh sẽ không để cho em uống nữa.”
Bởi vì một động tác này của anh, Diệp Tử nói không ra lời, cũng không có ý định nói thêm gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Tần Cận mới buông cô ra.
”Anh đi mở nước.” Anh hoàn toàn xuống giường, trước khi đi vào phòng tắm không quên nhắc nhở cô: “Ngồi dậy tắm rửa.”
”Được.”
Nhìn bóng lưng của anh, Diệp Tử không kìm lòng được cong khóe môi lên.
Tắm rửa xong đi ra, Tần Cận đã ngủ, Diệp Tử nhẹ nhàng rón rén đi đến
bên giường ngồi xổm xuống, dùng tay chống cằm, vụng trộm nhìn mặt của
anh.
Mày kiếm mắt sáng, mũi anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ mọng, cái cằm cương nghị, bộ dạng đao khắc rõ ràng, yêu mị mà tuấn mỹ.
Đẹp quá.
Diệp Tử muốn sờ sờ mặt của anh, vì vậy đưa tay ra.
Nhưng ngay khi muốn đụng vào anh, cô lại tự giác thu tay trở về, sợ đánh thức anh.