Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Như là không có nghe được lời của anh, Thi Khả Nhi đứng bất động tại chổ, hoàn toàn không có ý định muốn đi qua.

Đi ra khoảng năm mét xa, Thi Mị dừng bước quay đầu lại nhìn cô, thấy cô vẫn chưa có đuổi theo, không khỏi dựng mày kiếm lên.

"Thi Khả Nhi."

Giọng điệu anh nặng nề gọi tên của cô.

"Chuyện gì." Thi Khả Nhi có chút mất kiên nhẫn đáp lại một tiếng, vốn muốn dựa vào trên hàng rào, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Thi Mị, lại tự giác buông tha ý nghĩ này.

"Bảo em đi cùng anh." Anh nói.

"Đi đâu?"

"Qua bên kia." Thi Mị có thâm ý liếc mắt nhìn phương hướng chỗ Thẩm Chanh.

"Em không đi." Thi Khả Nhi một hơi từ chối.

Thi Mị nghe tiếng, nheo mắt: "Hửm?"


"Anh, thật ra anh có thể bỏ qua em, xem em không tồn tại." Thi Khả Nhi cười: "Anh và chị dâu của em khó khăn lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ, anh vẫn là đừng lãng phí thời gian trên người của em? Chờ người đàn ông của chị dâu em trở lại, anh liền trở về nhà tương tư đơn phương đi thôi."

"...."

Dường như bị đã tiêu hao hết tính nhẫn nại, ánh mắt Thi Mị lạnh xuống, lúc đang muốn mở miệng, Thi Khả Nhi đột nhiên liếc mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh nhìn đằng sau.

Thi Mị không quay đầu nhìn, mà là nguy hiểm liếc nhìn cô: "Lại muốn chơi chiêu gì?"

Thi Khả Nhi bất đắc dĩ nhún vai, "Không phải em giở thủ đoạn, là chị dâu em."

Nghe cô nói như vậy, Thi Mị ý thức được gì đó, dựng thẳng mày kiếm quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, Thẩm Chanh mới vừa rồi còn ngồi ở trên cỏ bên cạnh đã không thấy bóng dáng.

Mà chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở bên ngoài bãi cỏ, đang bị người lái đi....

Bởi vì đường lên núi có rất nhiều ngoằn ngoèo, hơn nữa không dễ đi, cho nên khi đến bọn họ chỉ lái một chiếc xe, cũng chính là xe việt dã của Thi Khả Nhi.

"Ném hai chúng ta ở nơi núi hoang sơ này, lần này chị dâu em chơi có chút lớn rồi."


Rốt cuộc là người thường thấy trường hợp lớn, nhìn xe mình bị người lái đi, Thi Khả Nhi chẳng những không sốt ruột, ngược lại còn tỉnh táo đến có chút dị thường.

Đổi ngược lại, Thi Mị trấn định cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Nhìn xe chậm rãi lái đi biến mất trong tầm mắt, anh nhẹ híp mắt lại, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Chanh.

Ba tiếng chuông qua đi, điện thoại tiếp thông, truyền đến giọng nói của Thẩm Chanh: "Tôi còn có việc phải đi trước, một lát nữa sau khi tôi về thành phố, sai người tới đón các người."

Thi Mị ừ một tiếng, nhắc nhở: "Xuống núi ngã ba đường đầu tiên rẽ bên trái, ngã ba thứ hai quẹo phải, ngã tư đường thứ ba quẹo phải, sau đó cứ đi thẳng. Dọc đường đi sẽ đi qua một ngôi nhà nghỉ nông trang. Nhớ kỹ."

"Ừ, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Thi Mị đưa điện thoại di động bỏ về túi quần trong, nghiêng mắt nhìn về phía Thi Khả Nhi bên cạnh, nói một câu: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

Trong miệng Thi Khả Nhi cắn một cọng cỏ đuôi chó, hơi ngửa đầu, bộ dạng ngả ngớn này cực kỳ giống một nữ lưu manh.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, mắt sắc Thi Mị âm trầm, đưa tay rút đi cọng cỏ đuôi chó bị cô ngậm trong miệng, không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lạnh giọng hỏi cô: "Tối nay em muốn ngủ ở nơi này?"

"Anh đừng nói, em thật là có cái ý nghĩ này." Thi Khả Nhi cúi người cướp cỏ đuôi chó từ trong tay anh về, vừa vuốt vuốt vừa quan sát bốn phía, "Hoàn cảnh nơi này thanh u, không khí lại tốt, còn có thể ngắm những vì sao. Dù sao em cũng rất thích."

Ánh mắt Thi Mị lạnh lẽo liếc qua cô: "Vậy em đừng trở về."

"Được!" Thi Khả Nhi sảng khoái đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận