Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Có một loại tình cảm rất kỳ diệu, tôi có thể mắng người cô không thể
mắng, tôi có thể thích đàn ông cô không thích, mặc dù Thi Khả Nhi đang
trách cứ Thi Mị quá thô lỗ không hiểu ôn nhu, nhưng lại không cho phép
không người khác tham dự vào.

Cô tránh tay Thi Mị ra, đi đến vị trí gần ban công đối diện, cười tươi như hoa dò xét liếc nhìn người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ bị ánh mắt của cô nhìn đến hơi mất tự nhiên, nhưng cũng
không có biểu hiện ra, ngược lại rất thẳng lưng cho cô nhìn.

Thi Khả Nhi dời ánh mắt từ trên mặt của cô ta xuống đến trên cổ, lại
đến trên ngực. Người phụ nữ cho rằng cô là cảm thấy thân thể cô ta tốt,
nên cố ý nâng ngực cao lên.

”Chồng cô không ở nhà sao?”


Người phụ nữ cho rằng sẽ đợi được Thi Khả Nhi khen ngợi, không ngờ, cô lại hỏi một câu không liên quan như vậy,

”Sao, bộ dáng của tôi nhìn có vẻ rất già ư?” Người phụ nữ khinh
thường cười: “Năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi, còn trẻ như vậy kết hôn cái gì chứ? Hơn nữa, dùng tư sắc của tôi, dù qua tiếp năm năm mười năm
nữa, cũng có thể tùy tùy tiện tiện tìm đàn ông tốt.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn lên trên người Khả Nhi, rõ ràng kinh ngạc,
nhưng lại giả thành bộ dạng người không có gì, “Chị à, không biết trang
phục của chị quá già, hay là vóc người tương đối quê mùa, nhìn có vẻ
tuổi tác hơi lớn đó....”

Bình thường sau khi tan việc cô sẽ về nhà đổi một bộ quần áo trước,
chỉ là hôm nay mới đi ra từ sở sự vụ của luật sư liền nhận được điện
thoại của Ôn Uyển bảo cô đi đến ăn cơm tối, cô không có về nhà liền trực tiếp tới đây, cho nên trên người còn đang mặc trang phục nghề nghiệp.

Trên thân là áo sơ mi trắng thêm áo khoác nhỏ tây trang, phần dưới cơ thể là váy ngắn tây trang bó sát mông, trên chân mang một đôi giày cao
gót cùng màu, gót giày khoảng bảy phân.

Tóc dài màu đen dùng một dây buộc tóc đơn giản, rũ xuống vừa vặn đến
vị trí phần eo trở lên. Tóc dài hơi rối loạn, nhưng không mất mỹ cảm.

Trên mặt cô không mang theo một chút trang điểm, lại đẹp đến nỗi có
chút không chân thực, ăn mặc như vậy cũng không trông có vẻ già, hơn nữa còn thêm vài phần hương vị dã tính.


Rất rõ ràng, người phụ nữ là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt,
không muốn thừa nhận sự thật Thi Khả Nhi trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô.

Thật ra ở giới luật sư, luật sư tuổi tác càng lớn thường thường danh
vọng càng cao, bởi vì người ở bên ngoài nhìn tới, kinh nghiệm là dựa vào thời gian tích lũy lên.

Cho nên lúc Thi Khả Nhi vừa bước vào giới luật sư, gặp phải các loại
khốn cảnh, nhưng sau đó vẫn là dựa vào cố gắng của mình phá vỡ một
thuyết pháp truyền thống.

Cô dựa vào một vụ kiện rồi một vụ kiện thắng danh tiếng, danh vọng.
Tính đến hiện trước mắt, cô là một vị luật sư trẻ tuổi nhất trong giới
luật sư, năm ấy 23 tuổi.

”Số tuổi phụ nữ là bí mật, không thể gặp ai cũng nói.” Thi Khả Nhi
không có bởi vì lời của cô ta mà tức giận, ngược lại cười: “Mười năm
trước lúc tôi học đại học, cũng thường hay khoe khoang ở trước mặt người khác mình trẻ tuổi, nhưng sau đó tôi suy nghĩ rõ ràng, ai cũng có một

ngày già đi, phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ.”

Cô thật sự không nói số tuổi thật sự và số tuổi giả dối của mình,
nhưng thay đổi một cách thức, lại càng làm người bàng hoàng, phụ nữ kia
nghẹn họng nhìn cô trân trối, “Cô.... Mười năm trước học đại học?”

Thi Khả Nhi nhếch nhếch môi: “Đúng vậy, mười năm trước tôi học ĐH năm 3.”

”Mười năm trước cô học ĐH năm 3!” Mặt người phụ nữ kia đều biến sắc,
vẻ mặt không thể tin: “Vậy hiện tại cô, không phải là hơn ba mươi tuổi
rồi ư? Sao.... Nhìn kiểu gì cũng còn trẻ như vậy, giống như hơn hai
mươi!”

Thi Khả Nhi cười: “Không phải vừa rồi cô nói cách ăn mặc của tôi rất già, dáng dấp quá quê mùa ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận