Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Hai người vừa mới hôn nhau, vì vậy liền tách ra.

Thi Vực chậm
rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, lạnh nhạt liếc nhìn người tới,
trên mặt hơi khó chịu, “Em ngược lại tới đúng lúc.”

Thi Khả Nhi
cười đi tới: “Đó là đương nhiên, hiện tại càn quét tệ nạn đặc biệt
nghiêm, đừng nói là phim hành động, đến cả đùa giỡn thân mật bình thường cũng không cho phép truyền bá. Không tìm kiếm trên mạng được, nhưng em
còn không thể nhìn hiện trường trực tiếp ư?”

”Em tốt nhất cầu
nguyện những lời này sẽ không rơi vào trong tai ông nội, nếu không tháng này, tháng sau, tháng sau nữa, thậm chí là hàng tháng về sau của em,
đều chỉ có thể dựa vào thu nhập ít ỏi của em để duy trì rồi.”

Lúc

Thi Vực nói lời này, nhân tiện dùng đầu ngón tay lau đi son môi dính ở
khóe môi cho Thẩm Chanh, động tác ôn nhu mà bá đạo, không để cho người
từ chối.

”Anh, anh đây là không biết rồi. Ông chủ của em xét thấy
mấy tháng gần đây em biểu hiện rất tốt, tăng tiền lương thêm cho em, từ
bốn con số lên tới năm con số. Nói cách khác, dù trong nhà không cho em
tiền tiêu vặt thì em cũng có thể sống đến thuận bườm xuôi gió.”

Cho tới bây giờ Thi Khả Nhi cũng không phải là một người dễ dàng bị uy
hiếp, hơn nữa cô có loại bản lãnh gặp chiêu phá chiêu này.

Thi Vực không lạnh không nhạt ừ một tiếng, “Em có bản lĩnh khiến anh ta tăng
tiền lương của em, anh liền có năng lực để anh ta giảm tiền lương của
em.”

Thi Khả Nhi cười không sao cả: “Mặc kệ đi, dù sao chị dâu em
cũng không đành lòng nhìn em chịu khổ, nếu em không có tiền tiêu, chị ấy liền đau lòng cho em. Chị ấy một lòng thương em thì sẽ tâm tình không
tốt, cô một tâm tình không tốt thì nội tiết sẽ mất cân đối, nội tiết mất cân đối thì dì cả sẽ đến mỗi ngày.”

Cô nói nhiều như vậy, chỉ có
câu nói sau cùng mới chính là trọng điểm, dì cả đến mỗi ngày có một tầng ám hiệu sâu, cũng chính là chỉ, ngày ngày không thể phát sinh quan hệ
với anh....

Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhếch nhếch môi nói:“Em không nói chị lại quên, hôm nay chính là kỳ kinh nguyệt, buổi sáng
đi vội vàng quên mang băng vệ sinh. Hiện tại đi mua với chị không?”

”Được.” Thi Khả Nhi sảng khoái đáp ứng, sau đó đầy thâm ý liếc nhìn Thi Vực,“Anh, mua băng vệ sinh, anh hẳn là sẽ không đi cùng chứ?”


Rất rõ ràng, cô đây là đang đuổi người.

”Anh ấy đương nhiên không đi.” Thẩm Chanh đoạt mở miệng trước.

Tuy rằng mua băng vệ sinh không phải là chuyện xấu hổ gì, nhưng đàn ông và
phụ nữ cùng đi mua dường như có chút không thích hợp, hơn nữa dùng tính cách của anh, không biết có thể làm ra loại chuyện Tần Cận từng trải
qua trước đó không.

Mua toàn bộ băng vệ sinh về, chắc hẳn dùng đến quá hạn cũng không dùng hết.

”Ai nói anh không đi.” Thi Vực đưa tay lôi cô vào trong ngực, ôm eo của cô
để cô kề sát ở trên người anh, cúi đầu nói ở bên tai cô: “Chuyện của
người phụ nữ anh chính là chuyện của anh, chuyện của chính mình, đương
nhiên muốn tự thân đi làm.”

Giọng nói của anh không cao không
thấp, vừa vặn để Thi Khả Nhi nghe được rõ ràng, vốn muốn hỏi anh một câu lúc đổi băng vệ sinh có phải là cũng muốn tự thân đi làm không, kết quả Thẩm Chanh đã lên tiếng trước cô: “Vậy đổi băng vệ sinh thì sao?”

Vốn tính cách của Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi đều gần giống nhau, phong cách

làm việc không sai biệt quấ lớn, liên tưởng giống nhau cũng rất bình
thường.

Thi Vực lại giống như người không việc gì, đầu thoáng cúi
xuống, nhìn gò má tinh tế của Thẩm Chanh, nhếch môi thành một độ cong
hoàn mỹ, bình tĩnh nhàn nhã mở miệng: “Đồng ý làm thay.”

Thẩm Chanh: “....”

Thi Khả Nhi: “....”

Trình độ không biết xấu hổ của người đàn ông này, quả thật đã đến cảnh giới cao nhất.

”Cho các người mười phút, đi nhanh về nhanh.”

Thi Vực đột nhiên nghiêm chỉnh lại, căn dặn dặn hai người vài câu, liền xoay người đi vào đại sảnh thành cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận