Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

"Cháu sớm đến rồi." Thi Vực nói xong, móc từ trong túi quần tây ra một tầm thẻ vàng, đưa cho ông cụ, "Năm nay như cũ, dùng số tiền kia tiếp tục làm từ thiện của ông."

Ông cụ nhận thẻ vàng anh đưa tới, cười nói: "Hai anh em các cháu cái gì cũng tốt, chính là quá không coi tiền ra gì."

Thi Vực anh tuấn cắm tay vào túi quần trong, vẫn đứng thẳng tắp: "Dùng tiền ở trên người của ông, ít nhiều đều không quan trọng."

"Tốt tốt."

Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng ông cụ nghe đến rất êm tai, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Ông rất hiểu cháu trai của ông, từ nhỏ đến lớn đều sẽ không nói ngon nói ngọt, chỉ biết dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình.

Năm đó lúc anh mới vào xã hội ông vẫn còn lo lắng cho anh, sợ anh không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, sợ tính tình lạnh nhạt như vậy của anh sẽ đắc tội đối thủ, đắc tội bạn hợp tác.

Khiến ông không ngờ tới là, bắt đầu từ lần đầu anh lập công ty, liền đứng vững vàng gót chân trong giới kinh doanh, đối với người lạnh lùng hoặc là vô tình, đều không ảnh hưởng quyết đoán của anh, ngắn ngủn mấy năm tạo ra một mảnh đế quốc thuộc về mình, nhởn nhơ đi lại ở trong ngành nghề.


Ông cụ giao thẻ cho người bên cạnh, bảo đối phương để vào két sắt, vào lúc ông xoay người căn dặn đối phương, Thẩm Chanh giả bộ khom người sửa sang lại quần áo một chút, sau đó vụng trộm liếc mắt ra hiệu với ông cụ.

Lúc đầu ông cụ cũng không để ý đến cô, bởi vì cô thay đổi quần áo, hơn nữa trên người còn phủ áo khoác Thi Vực, lúc Thẩm Chanh nháy mắt với ông, ông mới phát hiện lại là con nhóc kia.

Thẩm Chanh đứng thẳng thân thể một lần nữa, đối diện với tầm mắt ông cụ, cô nhếch môi cười nói: "Ông nội, người khỏe chứ, cháu là Thẩm Chanh, là cháu dâu của ông."

"Cháu dâu?" Có lẽ là đọc hiểu ánh mắt vừa rồi của cô, ông cụ hoài nghi nhìn cô một cái.

Thẩm Chanh gật đầu, khôn ngoan đáp: "Dạ."

Ông cụ ừ một tiếng, quan sát đánh giá cô một phen, sau đó ung dung thản nhiên mở miệng: "Tuy rằng cháu có công lao sinh hai đứa bé mập mạp cho cháu trai của ta, nhưng tham dự trường hợp như vậy, hẳn là phải mặc thể diện chút. Cháu có biết hiện tại mình đại biểu không chỉ là một mình cháu, mà là cả nhà họ Thi không. Dùng danh vọng nhà họ Thi chúng ta ở thành Đô, nếu để cho người thấy cháu như vậy, chỉ sợ sẽ bị người nói xấu."

Giọng nói không nặng không nhẹ, lại lộ ra khí phách chân thật đáng tin, người làm bên cạnh không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Thẩm Chanh.


Hầu hạ ông cụ hơn mười năm, bọn họ đại khái cũng nắm rõ ràng tính nết ông cụ. Vừa rồi biểu hiện của ông đã chứng minh, ông sắp nổi giận, bởi vì đối phương chạm đến điểm mấu chốt của ông.

Mắt sắc Thẩm Chanh ảm đạm, khẽ cúi đầu, "Xin lỗi, cháu...."

"Không cần nói xin lỗi."

Người đàn ông bên cạnh dùng một tay kéo cô vào trong ngực, ôm bờ vai của cô, như là đang tuyên cáo với mọi người, người phụ nữ này là người anh cưng chiều, mặc kệ đúng hay sai, mặc kệ ở trước mặt ai, đều không cần nói xin lỗi.

Dù cho biết Thi Vực sẽ đứng ở phía mình, nhưng Thẩm Chanh vẫn không có nghĩ đến, anh sẽ dùng cách này để bảo vệ cô, thậm chí không có bận tâm nhằm vào là ông nội của mình.

Nói không cảm động, là giả.

Thi Vực cúi đầu nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô: "Đừng sợ, có anh."

Anh buông cô ra, nhìn về phía ông cụ trước mặt, giọng nói ép tới nặng nề: "Lão già, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."

Từ nhỏ đến lớn, Thi Vực vẫn luôn gọi ông cụ là lão già, bởi vì là quan hệ giữa bọn họ rất tốt, cho nên ông cụ không ngại, ngược lại còn rất thích xưng hô 'Lão già' như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận