Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Bởi vì nguyên nhân quần áo, Thẩm Chanh và Thi Vực rời đi trước, Ôn Uyển cầm di chúc cũng không tiện ở lâu, vì vậy tự mình vào phòng bếp làm cho ông cụ một bát mỳ trường thọ, sau khi căn dặn quản gia Trương Bá mang lên lầu, liền rời đi.

Tài xế thường đưa đón ông cụ đã sớm chờ ở bên ngoài thành cổ, nhìn thấy Ôn Uyển đi ra từ cửa chính, lập tức nghênh đón, "Phu nhân, ông cụ căn dặn tôi đưa người về."

"Không cần, tôi đón xe trở về là được rồi." Ôn Uyển cười từ chối.

"Phu nhân, nơi này có chút vắng vẻ, không dễ đón xe. Hơn nữa ông cụ đã dặn dò, nhất định phải tự mình đưa người trở về, nếu không sẽ trách cứ tôi." Tài xế khẽ cúi đầu.

Từ trước đến nay Ôn Uyển luôn thông tình đạt lý, biết mình từ chối ngồi xe của ông là đang khó xử ông, liền thỏa hiệp: "Vậy thì phiền chú rồi."

"Phu nhân khách khí, đây là việc tôi nên làm."

Tài xế vòng đến bên cạnh xe mở cửa xe ra, theo bản năng đưa tay ngăn cản ở trên đỉnh cửa xe, tránh cho Ôn Uyển cụng đầu lúc lên xe.

Lúc Ôn Uyển đang muốn lên xe, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói hùng hậu: "Tôi đưa bà đi."


Nghe được giọng nói này, bước chân Ôn Uyển dừng một chút, ngay sau đó quay đầu đi.

Người đàn ông đứng ở bên cạnh xe, tây trang thẳng thớm, dù cho đã vào trung niên, nhưng bộ dạng ông cũng không có thay đổi gì, vẫn đẹp trai giống như lúc còn trẻ.

"Không cần, ông bận việc đi."

Ôn Uyển cười cự tuyệt ý tốt của đối phương, ngay sau đó xoay người muốn lên xe.

"Tiểu Uyển." Thi Diệu Quang gọi bà lại: "Dù sao cũng tiện đường, cứ để tôi đưa bà về đi. Ngày hôm nay, không ít khách mời đều sẽ uống rượu giúp vui, khó tránh khỏi sẽ có vài người say rượu. Hiện tại đo nồng độ rượu gay gắt, sợ rằng không người nào dám gây ra án. Cho nên một lát nữa, còn phải để tài xế đưa bọn họ trở về."

"Không có chuyện gì đâu tiên sinh, tôi đi một chuyến không chậm trễ thời gian. Nếu ngài có chuyện thì đi trước đi, tôi sẽ đưa phu nhân về đến nhà an toàn."

Tài xế lão Lý, theo ông cụ mười tám năm, biết được một hai chuyện của Thi Diệu Quang và Ôn Uyển, cho nên vừa rồi ông mới có thể nói những lời này để giảm bớt cục diện bế tắc cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển bởi vì câu Tiểu Uyển mà có chút ngượng ngùng, trong lòng có chút buồn phiền, làm thế nào cũng không tìm ra nơi phát ra buồn phiền này.


"Phu nhân, lên xe đi."

Sau khi nghe được tài xế nhắc nhở, Ôn Uyển không do dự, trực tiếp khom người chui vào trong xe.

Tài xế cũng lên xe, sau khi cho nổ máy, lái xe vững vàng đi.

Xe dần dần đi xa, ánh mắt Thi Diệu Quang cũng trở nên buồn bã vô cớ, ngăn cách một cửa xe, kéo xa một đoạn khoảng cách, khiến hai người vốn là lạ lẫm, càng trở nên lạ lẫm.

"Sao, chị ta không chịu để cho anh đưa chị ta về à, Diệu Quang?"

Diệp Cẩn đứng sau lưng ông ta đã lâu rồi, đến khi nhìn thấy xe Ôn Uyển ngồi lên lái đi xa, cô ta mới đi đến bên cạnh Thi Diệu Quang, khoác tay của ông ta.

Thật ra vừa rồi lúc cô ta đi ra từ trong thành cổ, vừa vặn nghe được đối thoại của Thi Diệu Quang và Ôn Uyển.

Tuy có bất mãn, nhưng cô ta lại không có biểu hiện ra, trên mặt mang theo trang điểm diêm dúa lòe loẹt cười quyến rũ, không có một chút dấu hiệu tức giận.

Vẻ mặt Thi Diệu Quang khôi phục tự nhiên, nhưng lại không có trả lời Diệp Cẩn, chỉ là nói: "Tạm thời có cuộc họp phải mở, tôi trở về công ty trước."

"Phải đi gấp vậy ư?" Diệp Cẩn phẫn nộ thu hồi tay, có chút không vui nói: "Khi đến anh để em đến một mình, lúc trở về lại để cho một mình em trở về.... Người không biết còn cho là hôn nhân của chúng ta xảy ra vấn đề đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận