Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

"Phiền toái."

Thi Vực không vui nói xong, vẫn là thả chậm động tác vốn đang gấp gáp lại

Trên người Thẩm Chanh mặc một kiện áo chiffon màu trắng, quả thật là mới mua, là mua lúc đi dạo phố vào ngày hôm qua với Thi Khả Nhi.

Lúc ấy cô vốn chỉ ôm tâm lý tùy tiện thử một lần, cũng không tính mua, kết quả sau khi mặc vào, Thi Khả Nhi cũng không hỏi cô có thích hay không, không quan tâm trực tiếp trả tiền thay cô.

Lúc ấy Thi Khả Nhi còn nói vấn đề linh tinh như, "Chị dâu, phụ nữ không thể muôn đời không thay đổi, như vậy đàn ông sẽ nhìn chán", "Tuy rằng anh của em rất là yêu chị không sai, nhưng chị phải biết rằng anh ấy là một người đàn ông rất có mị lực, mỗi ngày anh ấy sẽ đối mặt với sự hấp dẫn khác biệt, chịu ảnh hưởng cũng không thể tránh được", "Hiện tại phụ nữ bên ngoài, có ai không phải thay đổi đủ loại kiểu thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ trong sáng gợi cảm tùy ý" "Chị không thể lúc nào cũng mặc áo sơ mi, quần jean, như vậy rất không có ý mới".

Tóm lại chính là nhắc nhở Thẩm Chanh, phụ nữ khi kết hôn không thể không để ý mình, phải xem ông xã là tình nhân, mỗi ngày mặc quần áo cho anh ta nhìn, nói lời tâm tình dễ nghe cho anh ta nghe.

Đối với đàn ông, không thể thả quá lỏng, cũng không thể giữ quá chặc, phải vừa phải, thỉnh thoảng cho anh ta một chút ngon ngọt, thỉnh thoảng cũng phải cho anh ta một vài vấn đề khó.

Để anh ta cảm thấy, cô đã không thể tách rời anh, cũng có thể không có anh, làm một phụ nữ khó hiểu.

"Em mặc bộ này có đẹp không?" Thẩm Chanh rất tự nhiên chuyển chủ đề.

Cô thoáng đến gần trước mặt anh một chút, quần áo trên người vẫn còn có chút mất trật tự, lộ ra bả vai và xương đòn vai, có chút gợi cảm.


Thi Vực nhìn cô, con ngươi vốn thâm trầm nhuộm lên chút âm u.

"Đẹp mắt."

Anh trầm giọng dữ dội, không có chút nhiệt độ đáng nói.

"Quần áo đẹp mắt như vậy, em muốn mặc cho em nhìn lâu thêm một lát, nếu không, lúc ngủ lại cởi?" Thẩm Chanh đưa tay ôm cổ của anh, áp thân thể lên trên ngực của anh, "Được không, ông xã."

"Ừ."

Giọng nói của anh vẫn lạnh chìm như vậy, dường như giảm thấp nhiệt độ trong không khí.

Sự thật chứng minh, Thi Vực hoàn toàn hết cách với cô.

Mỗi một lần, chỉ cần Thẩm Chanh làm nũng ở trước mặt anh, hoặc là nói hai câu dịu dàng, anh đến cả đầu ngón tay của cô cũng không nỡ đụng vào chút nào.

Anh nắm cổ tay cô đang vòng trên cổ anh xuống, đẩy cô từ trước mặt ra, ngay sau đó đưa tay nới lỏng cổ áo một chút, kéo caravat.

"Anh đi tắm rửa."


Nói xong, anh xoay người đi tới phòng tắm.

Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Thẩm Chanh thở phào một hơi.

Cắn ngực gì chứ, cuối cùng cũng tránh được rồi.

Cô đi đến bên giường, muốn lên giường nằm một lát nữa, lúc này lại chú ý tới cái hộp đặt ở trên tủ đầu giường.

Sực nhớ ra gì đó, cô vươn tay cầm cái hộp qua.

Lúc mở hộp ra, Thẩm Chanh phát hiện dưới nội y có đè một cái thẻ, vì vậy lấy ra xem.

【 Cô cũng đẫ lập gia đình, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ đi, năm đó chia rẽ cô và con trai tôi, tôi quả thật có chỗ không đúng, nhưng sự thật chứng minh tôi cũng đã đúng, bởi vì cô đã gả cho một người đàn ông tốt hơn..... Lương Ngâm Thu 】

Lương Ngâm Thu?

Nếu như không phải nhìn thấy ba chữ kia, Thẩm Chanh có thể cả đời cũng không muốn nhớ đến cái tên này.

Không phải cô không bỏ xuống được, mà là ban đầu người phụ nữ này quả thật đã từng thương tổn cô.

Từng phát sinh vẫn luôn là từng phát sinh, dù cho hiện tại đã qua, trong lòng cũng không thể mài phẳng toàn bộ.

Thật ra, cô thật không nghĩ tới vị phu nhân họ Lương tặng quà này, sẽ là Lương Ngâm Thu.

Dù sao ân oán giữa cô và bà ta đã ăn sâu bén rễ, sớm đã đến mức không thể lui tới rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận