Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

"Cửu Y?" Cửa ra vào phòng thay quần áo có người gọi cô.

Tô Cửu Y quay đầu nhìn về phương hướng kia, phát hiện là đồng nghiệp của cô, cũng là bạn tốt của cô Thích Cảnh Nhân.

Cô chậm rãi ngồi thẳng lên, lộ ra một nụ cười tươi tắn với Thích Cảnh Nhân.

Thích Cảnh Nhân là một phụ nữ xinh đẹp đến khiến người ta kinh diễm, tính cách cũng đặc biệt làm cho người ta thích, giúp đỡ cô không ít, xem như là người bạn duy nhất của cô.

"Sao cậu ở chỗ này? Tớ nhớ cậu là ca đêm." Thích Cảnh Nhân nghi ngờ đến gần cô, phát hiện sắc mặt của cô rất khó coi, "Sao, ngã bệnh à?"

Tô Cửu Y không biết trả lời như thế nào, cô không thể nói cho bất kỳ ai về chuyện tối hôm qua, kể cả Thích Cảnh Nhân, cho nên chỉ có thể qua loa tắc trách nói một câu: "Có thể là có chút cảm mạo."

"Cảm mạo? Tớ có thuốc cảm mạo, nếu không cậu uống hai viên trước đi."

Thích Cảnh Nhân đi đến trước ngăn tủ của cô, nói xong muốn lấy chìa khóa mở ra, Tô Cửu Y không có khí lực ngăn cô lại, chỉ đành nói câu: "Không cần đâu Cảnh Nhân, cậu có thể giúp tớ gọi xe không? Tớ hơi mệt, muốn về nhà ngủ một giấc."


Thích Cảnh Nhân nghe tiếng, dừng động tác trên tay lại, suy tư một chút, mở miệng nói: "Nếu không xin nghỉ đưa cậu về nhé, bộ dạng này của cậu, tớ cũng không yên lòng."

Tô Cửu Y chần chờ một lúc, gật đầu.

*

Thi Ngạo Tước lái xe trở lại nhà riêng, quản gia sớm đã chờ rất lâu ở cửa ra vào, ông cung kính nhận chìa khóa xe, nói: "Thiếu gia, Tần thiếu gia chờ ngài ở đại sảnh."

Thi Ngạo Tước mím mím môi, trong đôi mắt thâm sâu buông xuống vài phần lạnh như băng và cảnh giác, mở bước chân thon dài ra đi vào cửa chính.

Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch lười nhác dựa ở trên ghế sofa nghịch điện thoại, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn ảnh, trong loa liên tiếp truyền ra âm thanh "Win".

"Trở về rồi." Tần Thiếu Bạch cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn luôn tập trung ở trên màn hình, lại có thể cảm nhận được thân phận của người đến.

Thi Ngạo Tước lặng im không nói, anh cởi áo khoác âu phục xuống tùy ý phủ ở trên ghế sofa, xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra hai ly đế cao ở ngay bên cạnh.


"Tôi không uống, tối hôm qua uống nhiều rồi." Tần thiếu gia nói, "Tối hôm qua anh đã làm gì, tôi cùng Trí Kha ở phòng chơi bi-da đánh cả một đêm, gọi cho anh, anh cũng không tiếp, hai chúng tôi nhàm chán sắp dài cổ rồi."

"Sao,  tìm tôi có gì không?" Thi Ngạo Tước rót rượu đỏ vào trong ly, khẽ nhấp một ngụm, hầu kết khêu gợi nhấp nhô lên xuống, phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra khí chất ưu nhã quyến rũ mờ ám.

"Trí Kha muốn đính hôn, thiệp mời trên bàn."

Trên bàn thủy tinh công nghiệp đen nhánh đắt tiền thật đặt một tấm thiệp mời, trang trí viền tơ lụa, khiến Thi Ngạo Tước xưa nay mặt không cảm xúc cũng giật giật môi, giọng nói anh trầm thấp, rơi ánh mắt vào trên người Tần Thiếu Bạch, vẻ mặt đứng đắn cười lạnh nói: "Có con mới cưới?"

"Kết thông gia, bởi vì hạng mục kia của nhà họ Tô." Tần Thiếu Bạch nhàm chán ném di động xuống, đầu ngửa ra sau, "Tống Trí Kha đáng thương, sắp phải kết thúc cuộc sống độc thân rồi."

Thi Ngạo Tước nhẹ dựa tủ âm tường, đầu ngón tay lạnh như băng vén tay áo sơmi lên, lộ ra đồng hồ quý giá giữa cổ tay.

Anh cau mày xoa nhẹ mi tâm, giọng nói thấp lạnh không nhanh không chậm nói: "Hàng thế nào rồi?"

"Bị cắt rồi." Tần Thiếu Bạch mở mắt ra hồi đáp.

Trong con ngươi Thi Ngạo Tước dấu diếm vài phần thâm ý không vui, đầu ngón tay giơ ly rượu lên cũng dùng lực đạo sâu hơn.

Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nụ cười bất cần đời: "Xem ra chúng ta lại được chiếu cố rồi."

Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch chất lỏng rượu trong ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận