Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Say thật tốt, say liền không biết đau đớn, không cần đi làm, không cần mỗi ngày phát sầu vì sinh kế, cũng không cần đi phỏng đoán ý nghĩ của người khác, nhìn sắc mặt của người khác.

Tô Cửu Y nhỏ giọng nỉ non, trên mặt mang theo nụ cười, như một kẻ điên, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Cô cười cười, ánh sáng trước mặt đã bị một bàn tay to khớp xương rõ ràng che đi, một cổ bóng đêm vô biên bao phủ xuống, cô bị ánh đèn chiếu xạ nóng rực ánh mắt, dường như là nhận được giúp được.

Thi Ngạo Tước đứng ở bên cạnh Tô Cửu Y, một tay che khuất ánh mắt của cô, một tay vòng ở eo thon của cô, giúp cô chống sức nặng toàn thân.


Lúc này anh mới phát hiện, khung xương cô rất nhẹ, bồng bềnh lắc lư như lụa bay phất phơ.

Tô Cửu Y còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vừa rồi mình truy tìm chính là không trông thấy toàn bộ ánh sáng, toàn bộ thế giới lại chìm vào trong bóng tối.

Quanh thân tràn ngập một cổ mùi thơm ngát lạnh thấu xương, xen lẫn hương vị mùi thuốc lá, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái. Cho dù là bóng đêm vô biên, cũng sẽ đặc biệt yên tâm.

Cô hút một ngụm khí lạnh, cả người tựa ở trên thân thể Thi Ngạo Tước, giống như một đứa bé xoay người ôm eo của anh, mặt chôn ở trong ngực của anh.

Sắc mặt Thi Ngạo Tước chìm lạnh nhìn cô, nói cho cùng anh lại có chút cảm giác ẩn giận, nếu như không phải mới vừa rồi anh tới đây, có phải bây giờ cô đang làm nũng ngay trong ngực đàn ông khác không?

Đàn ông nơi này, có ai không phải hát hoa ngắt cỏ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, nếu bộ dáng này của cô thật sự rơi vào trong tay người khác, hiện tại người đó đã sớm ăn xong lau sạch rồi.

Đầu người trong ngực đột nhiên không đứng yên, lắc lư đầu cọ tới cọ lui trong cổ anh, thở ra hơi thở làm cho anh khô nóng một trận.

Anh khẽ thở dài một hơi, tay lớn đè chặt cái đầu nhỏ lay động màu đen, lấy điện thoại ra ấn số điện thoại của Tống Trí Kha.

"Đợi tí nữa sai người đưa canh giải rượu đến phòng của tôi." Anh dặn dò đơn giản một câu.


Triệu Thư Nhã đang ba hoa chích chòe khen tặng con gái của mình ở trước mặt Tống Trí Kha, Tống Trí Kha nhàm chán đến cực điểm, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ có thể phụng bồi.

Cũng may cuộc điện thoại cứu mạng của Thi Ngạo Tước đến đúng lúc, cứu anh ta ra từ trong nước sôi lửa bỏng.

"Cậu uống say rồi? Không phải chứ!" Vẻ mặt Tống Trí Kha nghi ngờ hỏi, ở trong ấn tượng của anh ta, tửu lượng Thi Ngạo Tước rất tốt, vẫn chưa thấy anh uống say đến mức cần canh giải rượu.

"Đưa tới trong vòng năm phút." Thi Ngạo Tước vốn là tích chữ như vàng, lúc này càng không muốn giải thích, dứt khoát cúp điện thoại.

Tô Cửu Y giãy dụa ngồi thẳng lên, tránh ra từ trong ngực anh, cô híp mắt quan sát người trước mặt, phán đoán không ra thân phận của anh, chỉ cảm thấy anh giống như có ba cái đầu, rất thần kỳ.

"Sao anh lại có ba cái đầu?" Cô cười "Khanh khách", đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đẹp mắt.


Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày, dứt khoát bồng cô lên, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến hướng thang máy.

Tô Cửu Y chỉ cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, vốn thân thể có chút lâng lâng, hiện tại càng giống là bay lên, cả người không tìm được trung tâm, sợ tới mức cô vội vã ôm chặt cổ Thi Ngạo Tước, hai cái chân dài thẳng tắp liên tục lắc lư, muốn giãy dụa.

Theo người ngoài, hai người giống như đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Đi vào phòng Thi Ngạo Tước thường ở, vẻ mặt anh lạnh nhạt ném người trong ngực đến trên giường, trên bàn quả nhiên đã đặt một chén canh giải rượu, còn bốc hơi nóng màu trắng.

Thi Ngạo Tước ôm Tô Cửu Y đến trên giường, cúi đầu nhìn cô, anh cau mày, muốn đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ đến, nhưng ngay vào lúc anh chuẩn bị xoay người, phát hiện người phụ nữ này lại đang khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận