Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Mấy năm này, cha bận rộn việc làm ăn, cho nên không có tâm quan tâm cô, gần như không có liếc nhìn qua cô.

Thái độ Triệu Thư Nhã đối với cô càng thêm một ngày ác liệt hơn một ngày, mới đầu cô còn an ủi mình là bởi vì em gái, sau đó liền phát hiện mình sai lầm trầm trọng.

Trước đó Triệu Thư Nhã đối tốt với cô, chỉ là gặp dịp thì chơi, muốn ngồi vững vàng  vị trí nữ chủ nhân nhà họ Tô, có Tô Man Ngưng, rốt cuộc bà ta liền không cần hư tình giả ý với cô nữa.

Tuổi thơ của cô, là màu đen, những sự vật tuyệt vời kia đều là hư vô mờ mịt.

Tô Cửu Y bỗng chốc rơi vào quá khứ, quên bên cạnh còn đứng một người sống lớn.

Thi Ngạo Tước ngược lại không để ý, nghiêng mắt tỉ mĩ quan sát cô gái nhỏ đang thất thần bên cạnh.

Phía trước chơi đùa mấy bé trai, bóng dưới chân đột nhiên không khống chế được, thẳng tắp bay về phía Tô Cửu Y, lúc cô định thần lại, đã quên mất tránh né.

Chính ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cổ lực lượng, một tay kéo cô đến phía sau.

Thi Ngạo Tước ngăn cản ở trước mặt cô, bay một đường cong xinh đẹp trở về, bóng đập vào trên vách tường cách đó không xa.

"Tuyệt quá!" Mấy bé trai cách đó không xa, vỗ tay thật lòng khen ngợi.


Tô Cửu Y có chút kinh ngạc, không ngờ anh vận một thân đồ tây trang nghiêm túc, nhưng vẫn có một mặt tính trẻ con như vậy.

"Đi thôi." Anh sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, dẫn đầu đi đến phía trước.

Tô Cửu Y mím môi gật gật đầu, đi theo.

Sau khi hai người vào ngõ nhỏ, thu hút sự chú ý của không ít người, không ít người đều chú ý đến đôi nam nữ này.

Tô Cửu Y bị nhìn đến có chút xấu hổ, vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mà Thi Ngạo Tước lại là một bộ dáng từ chối cho ý kiến.

Đại khái là đã quen bị người chú ý như vậy đi.

Anh ngừng lại bên ngoài một tiệm mỳ, Tô Cửu Y cúi đầu không kịp đề phòng đụng vào sau lưng của anh.

"Nơi này như thế nào?" Anh xoay người dò hỏi ý kiến của cô.

Tô Cửu Y gật gật đầu, trả lời nói: "Ở đâu cũng được...."

Cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh muốn ăn cơm không phải nên đi nơi cao cấp ư, sao có thể đi đến những nơi thế này.


Nhìn có vẻ rất không phù hợp với thân phận của anh.

Hai người vào tiệm mì, ngồi xuống ở một vị trí an tĩnh, Tô Cửu Y nghĩ đến cái gì, không nhịn được hỏi anh: "Anh thường xuyên đến nơi này?"

"Thỉnh thoảng."

Thi Ngạo Tước trả lời ít mà ý nhiều, mà Tô Cửu Y cũng không phải là tính cách ồn ào, vì vậy không hỏi nhiều.

Cô quan sát trang hoàng có chút cũ kỹ ở bốn phía, xà nhà nơi này rất cao, trên nóc nhà đều là dùng rơm rạ xếp thành, quạt nhìn có vẻ cũng có chút lâu năm.

Không lâu sau, hai tô mỳ nóng hổi được bưng đến trước mặt.

Tô Cửu Y học bộ dạng Thi Ngạo Tước, tách đũa ra, sau đó lại thả vào tô một chút tiêu cay.

"Rật cay." Thấy động tác cô bỏ tiêu cay rất khí khái, Thi Ngạo Tước tốt bụng nhắc nhở cô.

Động tác Thi Ngạo Tước dùng cơm rất thong thả, cho dù là dùng đến đôi đũa ngắn nhỏ xài một lần, anh cũng có thể ăn ra một loại khí chất ưu nhã.

Thần sắc của anh nhìn như rất nhu hòa, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mịn, hơi nóng dày đặc trong tô dâng đến trên mặt của anh, đường cong ngũ quan cứng rắn giống như trở nên mềm mại hơn, nhiều thêm chút tuấn tú và lười nhác.

Tô Cửu Y vừa ăn, vừa quan sát anh.

"Lúc ăn cơm phải chuyên tâm." Anh cũng không ngẩng đầu lên nói.

Tô Cửu Y như là đứa nhỏ làm sai chuyện, bối rối một trận, vội cúi đầu xuống, gắp một miệng lớn mỳ thả vào trong miệng mình.

Thi Ngạo Tước nhìn cô một cái, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười và bất lực, anh không để lại dấu vết giơ khóe môi lên, rất nhanh đã khôi phục lại nét mặt lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận