Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Nhưng lúc cô đi chưa tới 500 mét, sau lưng đột nhiên lóe sáng lên ánh đèn mãnh liệt, sau đó vang lên một trận tiếng kèn “bíp bíp“.

Tô Cửu Y nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô không khỏi nâng lông mày lên.

Sao anh lại quay lại?

Thi Ngạo Tước lại ngừng xe đến trước mặt của cô lần nữa, chặn đường đi của cô.

“Lên xe.” Cửa sổ xe hạ xuống, anh lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói có quyết đoán khiếp người, khiến người ta không từ chối được.


“Tôi....” Tô Cửu Y vốn muốn cự tuyệt, nhưng Thi Ngạo Tước cũng không cho cô một cơ hội cự tuyệt.

“Cô nghe theo đi.” Anh liếc nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Trước khi chưa điều tra rõ chuyện kia, tình cảnh của cô cực kỳ nguy hiểm.”

Một câu đánh thức người trong mộng.

Tô Cửu Y nghĩ lại một chút đủ chuyện trải qua hôm nay, cô quả thật quên trước đó có nhiều bí ẩn không có đáp án như vậy, nếu người nọ có lòng muốn giết cô, sẽ có lần thứ hai.

Cô không còn cách nào, đành phải mở cửa xe ngồi xuống một lần nữa.

“Về chuyện này, anh có biện pháp đúng không?” Xe không nhanh không chậm lái về phía trước, Tô Cửu Y ổn định hô hấp một chút, cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình có vẻ rất bình tĩnh.

“Có thể đi.” Thi Ngạo Tước nói.

Tô Cửu Y bị ba chữ của anh nghẹn á khẩu không trả lời được.

Cái gì gọi là có thể đi, không phải đều nói Ciaos là hố giặc ư, không phải nói bên trong có rất nhiều giao dịch không hợp pháp à, mặc dù nói cô cũng rất không tình nguyện bị loại chuyện đó cuốn lấy, nhưng thân là nhân viên làm việc bên trong, ngày đầu tiên làm việc quản lý liền đưa cho các cô một khóa ý thức nguy cơ về phương diện này, anh là ông chủ, lực lượng sau lưng nhất định không thể khinh thường mới phải chứ.

“Tôi sẽ phái người bảo vệ cô an toàn.” Tuy rằng giọng điệu Thi Ngạo Tước lạnh nhạt trước sau như một, nhưng lại khiến Tô Cửu Y cảm nhận được chút nhiệt độ.

Nghĩ đến hôm nay anh “Động thân cứu giúp” ở trong ngõ hẻm, cùng với đêm nóng bỏng trước đó, khiến cô cảm giác anh giống như cũng không có khó tiếp cận giống như ngoài mặt.


Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một mặt dịu dàng đi.

Nói không chừng anh - người đàn ông trước mắt này, lạnh lùng và cao ngạo chỉ là vỏ ngoài của anh, chỉ dùng để làm lợi khí bảo vệ mình mà thôi.

Xe cách cửa chính nhà họ Tô càng lúc càng gần.

Còn nhớ lần trước lúc Thích Cảnh Nhân đưa cô trở về, cô cũng chỉ bảo xe taxi dừng ở ngoài vườn hoa cách nhà họ Tô trăm mét, chung quanh đây có không ít nhà dân, cho nên cũng không bại lộ thân phận thật của cô.

“Cái kia.... Phía trước chính là nhà tôi.”

Nhà họ Tô là một ngôi biệt thự đủ khí phái, đây cũng là mấy năm gần đây Tô Trấn Hùng sai người ta dùng số tiền lớn xây thành.

Thi Ngạo Tước không nói gì thêm, ưu nhã động tay lái, từ từ thả chậm tốc độ xe.


*

Mà cũng cùng thời gian đó, sau khi Tống Trí Kha ăn cơm ở nhà họ Tô xong, thảo luận với Tô Trấn Hùng một chút tình huống tiền lòi thị trường chứng khoán cùng với buôn bán đầu tư của nhà họ Tống, anh không lưu lại dấu vết luẩn quẩn với lời của Tô Trấn Hùng, tuy rằng dỗ được ông ta rất vui vẻ, nhưng đồng thời phát hiện ông ta quả thật là một lão cáo già có dã tâm rất mạnh.

Ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Tô Trấn Hùng quả thật có một nền tảng, nếu không cha Tống cũng sẽ không ký kết hợp đồng vụ đầu tư hơn trăm triệu này.

Tính ra, nếu như không phải Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch lần lượt tỏ vẻ không có hứng thú với phần thiết kế này, nói như thế nào cũng không tới phiên hai người bọn họ.

Tống Trí Kha ngược lại vẻ mặt vô cảm, anh thích chính là tự gây dựng sự nghiệp, không hứng thú lắm với kế thừa sự nghiệp của cha anh.

Anh nhìn thời gian cũng không sớm, liền khách sáo vài câu, dùng “Không quấy rầy” lấy cớ chuẩn bị rời đi, Triệu Thư Nhã ám chỉ Tô Man Ngưng cả đêm không chen miệng vào, để cô đi tiễn Tống Trí Kha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận