Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Nói xong cô cũng không quay đầu lại đi tới cửa, sau khi dùng sức kéo mở cửa phòng ra, phát hiện Triệu Thư Nhã đang đứng ở ngoài cửa, thân thể dán sát cửa ra vào, nghiễm nhiên là bộ dáng nghe lén, sau khi nhìn thấy cô xuất hiện liền bị dọa hết hồn, đứng thẳng lên sắc mặt lúng túng sửa sang lại quần áo.

Tô Cửu Y nhếch nhếch môi, không nói một lời bước ra cửa phòng.

Triệu Thư Nhã cất bước đi vào, hạ giọng hỏi Tô Trấn Hùng: "Ciaos là hộp đêm kinh doanh dành cho nhân vật nổi tiếng ra vào ư?"

Tô Trấn Hùng lại đốt một điếu thuốc, rên rỉ ra tiếng.

"Con bé đó sẽ không thật đi bán thân chứ?" Triệu Thư Nhã lắc lắc đầu, "Cũng coi như không phí bộ dáng xinh đẹp của nó."

Tô Trấn Hùng nghe tiếng, lườm bà ta một cái, Triệu Thư Nhã sợ tới mức nhún nhún vai, không dám nói nữa.

Tô Cửu Y trở lại gian phòng, ném túi xách của mình qua một bên, tắt đèn liền nằm đến trên giường.


Chuyện đã xảy ra hôm nay cô chưa bao giờ trải qua, tuy rằng bị sợ hãi, nhưng xem như nhận thức được người đàn ông đó thêm lần nữa, nói ra cũng không tính là xấu.

Cô còn nhớ rõ ràng bộ dáng chẳng thèm ngó tới vào buổi sáng ngày hôm đó, thật sự rất không thích!

Nhưng hôm nay anh, tuy rằng vẫn cao lạnh không ai bì nổi, nhưng ít nhất thấy được nụ cười của anh.

Không ngờ người cao cao tại thượng như vậy, lại còn sẽ đi ăn một bát mỳ bình thường như thế.

Nhưng nơi đó quả thật mùi vị không tệ, còn ăn ngon hơn tất cả những nơi hạng sang cô từng ăn.

Đúng rồi....

Công việc theo lời của anh, đến tột cùng là dạng gì chứ?

Tô Cửu Y nghĩ như vậy, rất nhanh liền cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Buổi sáng lúc thức dậy, Tô Cửu Y mới phát hiện lúc tối hôm qua mình không có thay quần áo liền ngủ mất, trước hết đi phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ.

Đơn giản dọn dẹp một phen xong, cô lấy điện thoại di động ra xem xét, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi.

Tìm đến máy sạc bổ sung diện cho máy, đợi đến lúc lượng điện đủ liền khởi động máy, đồng thời đi vào hơn mười tin nhắn, tất cả đều đến từ Thích Cảnh Nhân.

----- Cậu thế nào rồi?


----- Sao điện thoại lại tắt máy?

----- Cũng không xem tin nhắn?

----- Nghe nói cậu và Thi Ngạo Tước cùng ngồi xe đi ra ngoài?

----- Về nhà chưa?

----- Nếu như còn sợ hãi, ngày mai đừng đi làm nữa.

----- Ngủ sớm một chút, nhớ kéo kín rèm cửa sổ.

Cô xem từng cái, trái tim tràn đầy cảm động.

Lật đến trên cùng, có một tin nhắn đến từ một mã số xa lạ, thời gian là năm phút trước, cô nghi ngờ mở ra.

----- Người đã dưới lầu, sau khi sửa soạn xong thì xuống ngay.


Tô Cửu Y cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, cô mới nhớ tới, lúc tối hôm qua Thi Ngạo Tước từng nói buổi sáng hôm nay sẽ cho người tới đón cô, đi đổi công việc.

Cái tin nhắn này, chắc hẳn là anh gởi tới rồi?

Tô Cửu Y vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng bỏ di động vào trong túi xách, sau đó đi xuống lầu.

Thảm thực vật trong vườn hoa nhà họ Tô rất nhiều, ngày thường người giúp việc chuyên chăm sóc hoa cỏ cũng rất tận tâm tận lực, lúc vừa rời giường đi làm, trong vườn đã tưới đầy giọt nước, một mảnh ươn ướt, xen lẫn hương thơm bùn đất, thấm vào ruột gan.

Tô Cửu Y vừa hát, vừa bước đi về phía cửa chính, hù sợ người giúp việc đang vội vàng làm cỏ chung quanh.

Ngày thường đại tiểu thư không phải khuôn mặt lạnh thì chính là nhíu nhíu mày, mọi người đều biết cô cũng không phải là người thích ca hát, nhưng hôm nay tâm tình của cô lại cực kỳ tốt, thật sự là kỳ quái.

Thật ra Tô Cửu Y cũng không biết tại sao lại vui vẻ như vậy, rõ ràng ngày hôm qua còn trải qua một màn run sợ trong lòng, nhưng hôm nay lại cảm thấy giống như cuộc sống cũng không có âm u như cô tưởng tượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận