Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Mà đúng lúc này, người qua đường chung quanh lần lượt vây tới đây.

Hiện trường kinh khủng như vậy, tuyệt đối sẽ làm cho người ta da đầu tê dại.

Tiếng thét chói tai bén nhọn, kêu la thảm thiết, rối loạn mất trận tự....

"Còn nhìn cái gì! Nhanh gọi xe cứu thương đi, nếu muộn sẽ mất mạng đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên...."

"Các người gọi xe cứu thương, tôi báo cảnh sát, tất cả mọi người nhanh một chút."

"Ôi cô gái này thật là xui xẻo, còn trẻ như vậy liền xảy ra tai nạn xe cộ, sau này không biết có thể thành người sống đời sống thực vật hay không!"

"Anh xem máu trên mặt đất, quá đáng sợ, không biết bị thương nghiêm trọng bao nhiêu?"

"...."

Người vây xem bàn tán xôn xao, không có ai là không cảm thấy cực kỳ đồng tình.

Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là, Thẩm Chanh vẫn đang trợn trắng mắt đột nhiên ly kỳ sống lại....

Chỉ thấy cô cầm lấy tiền và đồ quý giá trước mặt, trực tiếp đứng dậy, cười nhạt với người xung quanh một tiếng.

Nhãn lực của cô vào ban đêm rất tốt, cô tính toán dựa theo tốc độ vừa rồi của xe, mười lăm mét, xe đó có đủ thời gian dừng lại.

Trận tai nạn xe cộ giả này, tạo đến thật sự rất rất chân thật.

Cười ở trong đêm tối như vậy, thật sự là cực kỳ quỷ dị.

Cộng thêm trên người của cô, trên mặt, trên đầu, khắp nơi đều là máu đỏ rực chói mắt, hoàn toàn giống như là một oan quỷ bò ra từ trong Địa ngục!

Tất cả mọi người đều bị cử động của cô làm kinh ngạc đến ngây người...

Đứng ngây ngốc tại chỗ, đến khi thân ảnh Thẩm Chanh biến mất ở trong tầm mắt mọi người, mới có người giật mình tỉnh ngộ.

"Lừa đảo!"

"A! Là kẻ lừa đảo!"

"Stop đi...... Anh nói bậy bạ gì đó? Anh thấy người nào bị thương thành ra như vậy mà lừa đảo sao?"

"Cô thấy người nào đầy máu mà vẫn giống như người bình thường chưa? Bị đâm đến nghiêm trọng như vậy, sao xương lại không vỡ ra chút nào. Còn có thể đi đường nữa chứ!"

"Tôi nói các người thì biết cái gì, có nghe nói qua một lời đồn không, bình thường người sắp chết sẽ hồi quang phản chiếu."

"Hồi quang phản chiếu?"

"Còn không phải sao! Ý của hồi quang phản chiếu chính là, trước khi chết, lại đột nhiên khôi phục lại trạng thái trước kia, thậm chí rất tốt. Nhưng mười phút, hoặc có lẽ nửa tiếng sau, sẽ về chầu diêm vương...."

"À...."

"Khó trách vừa rồi cô gái đó đi đường tự nhiên tới như vậy, hóa ra là hồi quang phản chiếu."

"Ôi...."

Hiện trường tai nạn xe cộ, hai người trong cuộc không có ở đó, những người đứng xem ngược lại nghị luận ồn ào.

Bọn họ thực sự coi người xảy ra tai nạn xe cộ thành là hồi quang phản chiếu rồi.

Ai cũng không phát hiện, cách đó không xa đang đổ một chiếc xe thể thao đẳng cấp.

Thi Vực ngồi trên xe nhếch môi cười tà, kiêu ngạo không thôi.

Thẩm Chanh ơi Thẩm Chanh.

Rất thú vị.

Thật sự rất rất thú vị!

Rời khỏi hiện trường tai nạn xe cộ, trong mắt trong suốt như nước của Thẩm Chanh hiện lên một tia sáng đắc ý.

Đếm tiền mặt trong tay, lại có thể có đến ba vạn đồng.

Nhẹ nhàng lắc lư một chút, cô cười đến vô cùng thỏa mãn.

Rất nhanh, nhiều tiếng còi xe quỷ dị phá vỡ cả bầu trời đêm.

Một giây âm cao, một giây âm đều, khoảng cách một giây, tuần hoàn nhiều lần, đây là tiếng xe cứu thương mà tất cả mọi người đều quen thuộc....

Thẩm Chanh vừa đi, xe cứu thương và xe cảnh sát liền đến rồi.

Rất hiển nhiên, tên mập mạp vừa lái xe đụng người, ngay cả xe của mình cũng không dám lái đi, trực tiếp ngồi xe cảnh sát tiến về phía trước.

Hắn lảo đảo bước xuống từ trên xe, thiếu một chút liền té chỏng cả vó.

Cũng may mấy cảnh sát giao thông nhanh tay lẹ mắt, đỡ hắn một phen mới đứng vững  gót chân.

Quần chúng vây xem sớm đã tản đi, chỉ để lại một bãi máu.

Tài xế mập mạp gây chuyện sững sờ một chút, người bị hắn đụng, lại có thể không cánh mà bay rồi...

Trên mặt đất, ngoại trừ một ví tiền trống rỗng và chứng minh thư, tất cả tiền và thứ quý khác đều đã không cánh mà bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui