Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Tô Cửu Y nện bước nhỏ đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Trong tay Thi Ngạo Tước cầm chìa khóa xe quản gia vừa đưa tới, mở chân dài ra đi tới trước xe riêng của anh, sau đó mở cửa xe ngồi xuống, lưu lại Tô Cửu Y sững sờ nguyên tại chỗ.

Thi Ngạo Tước thở dài, hạ cửa sổ xe xuống, liếc mắt nhìn tay lái phụ bên cạnh, ý bảo 

Tô Cửu Y lên xe.

Tô Cửu Y thấy thế, đành phải miễn cưỡng ngồi vào trong xe của anh.

Xe chạy ra khỏi biệt thự, một đường lái vào khu buôn bán phồn hoa, mấy ngày không có ra cửa, Tô Cửu Y cảm giác không khí bên ngoài rất tươi mát, xưa nay vốn không thích loại địa phương có hơi tiền này, nhưng bây giờ cảm thấy rất khoan khoái.

"Nữ hầu nhà họ Thi đều không thể ra cửa à?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi.

Bởi vì tình cảnh chính mình cực kỳ nguy hiểm, không thể ra cửa, cho nên cô không hỏi qua quản sự vấn đề này.

"Tôi cũng không rõ lắm." Anh trả lời.

Tô Cửu Y nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó suy nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng, việc vặt như vậy cũng không ở trong phạm vi quản lý của anh.


"Tôi cảm thấy quản gia Tôn rất tốt." Tô Cửu Y không biết nên nói cái gì, vì vậy liền tìm một chủ đề.

"Ừ, lúc còn trẻ ông ấy đã làm việc ở nhà họ Thi, trước kia vẫn là trợ lý ba của tôi, sau đó làm quản gia nhà chúng tôi."

Thật ra trước đó Thi Ngạo Tước cũng từng nói với quản gia Tôn, bảo ông chiếu cố cô gái nhỏ mơ hồ này một chút.

"Đúng rồi, anh dẫn tôi đi đâu?" Cuối cùng nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất.

"Đi tham gia thọ yến của một trưởng bối."

"A...." Tô Cửu Y cảm thấy có chút kinh ngạc, "Tôi đi thích hợp sao?"

"Thích hợp." Anh nói.

"Nhưng mà...." Tô Cửu Y cúi đầu xuống đánh giá quần áo trên người một chút, "Tôi như vậy có thể sao?"

Vẻ mặt Thi Ngạo Tước ngưng trọng nói: "Không được."

"Vậy anh còn dẫn tôi tới!" Cô giống như có chút không vui, bởi vì thời tiết quá nóng, trên mũi tinh tế dính tầng mồ hôi mịn.


Thi Ngạo Tước khẽ cười một tiếng: "Dẫn cô đi mua lễ phục."

Nghe nói như thế, Tô Cửu Y lập tức quay đầu hỏi anh, "Tiền mua lễ phục, sẽ trừ trong tiền lương sao?"

Đây là suy nghĩ gì vậy....

Nhìn sắc mặt Thi Ngạo Tước trầm xuống, cô lập tức nói: "Anh hoàn toàn là nhà tư bản chưa trải qua thống khổ của người bình thường!"

"Hửm?" Anh nhướng mày nói, "Cô hẳn là không biết, thật ra ngoại trừ nhà tư bản, tôi còn là một nhà từ thiện."

Nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, hai mắt Tô Cửu Y bắt đầu tỏa sáng, bộ dạng rất vui vẻ: "Cho nên, lễ phục là anh trả tiền?"

Thi Ngạo Tước thầm nghĩ, chỉ bằng chút tiền lương này của cô còn chưa đủ mua một tấc vải lễ phục, nhưng thấy bộ dạng rất cao hứng của cô, cũng không muốn đánh vỡ loại bầu không khí này, liền gật đầu.

Anh chú ý tới hôm nay cô rất không giống bình thường, anh từng thấy cô xù lông, cô quật cường, cô cường thế, cô ôn nhu ngoan ngoãn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô giống như đứa bé.

Thật đúng là một cô gái khó hiểu.

Xe dừng lại bên ngoài một hội sở tạo hình cao cấp, nhìn phục sức lộng lẫy trong cửa tủ, lần đầu tiên Tô Cửu Y cảm thấy cuộc sống kẻ có tiền thật tốt.

"Xuống xe đi." Thi Ngạo Tước mở dây an toàn đi ra cửa xe trước, Tô Cửu Y theo sát ở phía sau.

Nhân viên phục vụ đứng ngay ngắn ở cửa tiệm, đâu vào đấy giống như quân đội, sau khi nhìn thấy bóng dáng Thi Ngạo Tước, một người đàn ông dẫn đầu giống là ông chủ khom người cúi đầu, hô: "Tước thiếu "

Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, cất bước đi vào cậu lạc bộ, sau khi đi vào mới ra dấu  Tô Cửu Y ở sau lưng với đối phương, sau đó mở miệng: "Làm tạo hình cho cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận