Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Buổi sáng lúc ra cửa, Tô Trấn Hùng gọi điện thoại đến, hy vọng mình có thể giúp ông bắt được phần hợp đồng này, tuy rằng ông ta dùng từ ngữ đều rất uyển chuyển, nhưng trong giọng nói lại là cảm xúc không cho từ chối

Bên này Thi Ngạo Tước ngược lại không tỏ thái độ, nhưng Tô Cửu Y là con gái Tô Trấn Hùng, cho nên nói không chừng anh ta sẽ cho Tô Trấn Hùng mặt mũi này.

Lỡ như hai bên mùi thuốc súng đậm đặc, có nên gọi điện thoại thỉnh cầu Tô Cửu Y trợ giúp không?

Tống Trí Kha nhàm chán nghĩ đủ mọi cách, mắt thấy Tô Trấn Hùng lại tiến vào một quả, kéo ra khoảng cách điểm số với Thi Ngạo Tước.

"Tước thiếu xin lỗi, đa tạ rồi." Tô Trấn Hùng cười khách sáo.

Tống Trí Kha nhìn ra được Thi Ngạo Tước không có hứng thú, cho nên mới để lão dối trá kia giành trước vài phần, tuy rằng anh ta bình thường không thích đánh golf, nhưng đối với loại đánh golf này, lúc anh ta học đại học đã có thiên phú.


"Bình thường Trí Kha không thích chơi bóng à?" Tô Trấn Hùng nhìn ra Ngạo Tước cũng không có hứng thú, liền kéo đề tài nói chuyện đến trên người anh.

"Tàm tạm, chỉ là không đánh được tốt." Tống Trí Kha nhún nhún vai.

Thật ra thì không phải như vậy, lúc đại học anh, Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch đều là đội trưởng đánh golf của trường học, hơn nữa có một năm anh đã làm một phần mềm trò chơi về đánh golf, khi đó ba người cũng bù lại một chút tri thức đánh golf, còn muốn thương lượng có nên ra một quyển về lý luận học điểm bóng rơi xuống đất không.

Anh và Thi Ngạo Tước giống nhau, không có hứng thú đoạt danh tiếng với Tô Trấn Hùng, loại truyền thống mỹ đức kính già yêu trẻ này, bọn họ vẫn phải có.

"Không biết Tước thiếu có hứng thú hợp tác với những phương án tôi nói vào ngày hôm qua không?" Làm nền rất lâu, cuối cùng Tô Trấn Hùng cũng kéo ra trọng điểm hôm nay, "Trí Kha cũng nói hy vọng hai chúng ta có thể cùng khai phá mảnh đất này, dù sao thương trường hôm nay đều mạnh liên thủ mạnh, tuy rằng gia nghiệp nhà họ Thi chính là kiêu hùng buôn bán, nhưng tôi cũng tuyệt không phải người cản đường, hợp tác cùng mọi người, nếu so với chỉ một mình Tước thiếu, sẽ tiết kiệm tiền hơn, không phải sao?"

Tống Trí Kha sờ sờ mũi cười không hiền hậu: "Tôi cũng đồng ý với ý tứ của ba vợ tôi."


Anh cảm thấy loại nói chuyện thay người khác này là công việc phí sức và không được cảm ơn, còn không bằng đi làm lao động sẽ thoải mái hơn.

Thi Ngạo Tước buồn bực hừ một tiếng, híp mắt nhìn về phía trời xanh nơi xa, đột nhiên nhớ tới Tô Cửu Y, không biết có phải cô đang phiền não vì những hoa hoa cỏ cỏ khó cắt sửa kia không.

Tô Cửu Y đang xử lý cỏ dại trong bồn hoa, không nhịn được hắt xì hơi.

"Tô Cửu Y, những thứ này phải xử lý sạch sẽ, cô chớ có lười biếng." Quản sự đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.

"À được được." Tô Cửu Y nhíu nhíu mày đáp lại, sau đó nghĩ vừa rồi mình hắt xì hơi, có phải là cảm mạo rồi không.

*

Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt, ôm cánh tay nhìn xuống Tô Trấn Hùng từ trên cao, trong giọng nói tràn đầy ý vị giễu cợt: "Không biết Tô Đổng làm việc cả ngày như vậy, người bận rộn một ngày kiếm tỷ bạc, ngày thường có quan tâm người nhà nhiều không?"

Nụ cười Tô Trấn Hùng cứng ở trên mặt, ông ta có chút không đoán ra ý nghĩa trong vấ đề này của Thi Ngạo Tước, cũng không sao hiểu được trong mắt địch ý phát ra trong mắt anh, nhưng cá tính xử lý khôn khéo vẫn khiến ông mặt không đổi sắc mà hỏi thăm: "Tô mỗ đương nhiên sẽ quan tâm người nhà của mình, tôi biết người một nhà Tước thiếu đều ở nước ngoài cho nên không có cách nào đoàn tụ, nhưng nếu là người nhà, trái tim lúc nào cũng ở cùng một chỗ, không phải sao."

"Tô Đổng nói rất đúng." Thi Ngạo Tước cười, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta có cảm giác khí lạnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận