Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

"Ừ...." Anh ta liếc mắt nhìn biệt thự cách đó không xa, "Đi vào bên trong hỏi nhân viên công tác một chút."

Hai người cùng đi đến phòng nhỏ của khách mời, trong phòng cũng có rất nhiều người đang uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, còn có một quầy bar khổng lồ, có mấy người pha chế rượu mặc đồ nhân viên đeo mặt nạ đang pha chế rượu cho các khách mời.

Tô Cửu Y đi đến bên cạnh một cái bàn, Dạ Hàn ga lăng kéo ghế ra giúp cô.

"Cảm ơn." Cô gật đầu lễ phép đáp lại.

"Cô trước ngồi một lát, tôi đi xin nhân viên phục vụ giấy và bút. Cô uống chút gì không? Rượu hay là đồ uống?" Anh ta thân thiết hỏi thăm.

"Đồ uống là được rồi, làm phiền anh."

Không lâu lắm Dạ Hàn liền cầm giấy bút đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Tô Cửu Y, sau đó ký tên rồng bay phượng múa của anh ta vào, còn viết số điện thoại của mình lên mặt sau.


Nhìn quả thật giống y như đúc chữ ký trên tạp chí, Tô Cửu Y vui vẻ nói cám ơn anh ta.

"Đừng khách sáo, nếu có thời gian liên lạc với tôi, nói không chừng chúng ta có thể có cơ hội cùng đi du lịch." Anh ta suy nghĩ một lúc nói, "Bây giờ là mùa hè, công ty có thể sẽ bận một chút, đợi đến mùa thu tôi liền tương đối thanh nhàn."

"Trước tôi từng làm món điểm tâm ngọt nhìn thấy trên tạp chí của anh, nhưng hương vị đều không phải đặc biệt tốt, về sau tôi có không hiểu liền gọi điện thoại hỏi anh không?" Cô cầm giấy trên tay, như là một người ái mộ.

"Có thể." Anh ta nói, "Nhanh bái sư một chút, tôi chính là thu nữ không thu nam."

Nói đến đây, Tô Cửu Y thật sự có dáng có vẻ nắm quyền: "Sư phụ tại thượng, hãy nhận của đồ nhi một lạy!"

Sau đó hai người đều nở nụ cười.

"Sao anh lại muốn cho tôi số điện thoại di động?" Tô Cửu Y vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc.


Dạ Hàn mím mím môi, nói: "Tôi nói ra cô đừng coi tôi như lưu manh."

"Ừ anh nói đi." Tô Cửu Y nâng cằm lên nhìn anh ta.

"Vừa rồi lúc cô ở trước bàn uống rượu đỏ thì tôi liền chú ý tới cô, ban đầu tôi chỉ cảm thấy váy của cô rất đẹp, bộ dáng rất khác biệt." Anh ta từ từ nói xong, "Sau đó thấy cô có vẻ có chút rầu rĩ không vui, không có ăn gì,cũng không nói chuyện với bạn bè, cho nên liền muốn tiến lên chào hỏi, không phải đều nói mỹ thực sẽ khiến người trở nên vui vẻ ư, tôi liền suy nghĩ có nên giới thiệu cho cô một chút mỹ thực hay không, nói không chừng như vậy cô có thể có khẩu vị hơn, tâm tình cũng có thể tốt hơn một chút."

Quả nhiên giống như trong tạp chí nói vậy, xưa nay Dạ Hàn ôn nhu như ngọc, đối với người nho nhã lễ độ, quả thật phá vỡ khái niệm đối với chàng trai giàu có trong lòng cô.

Nói cũng phải, cô biết chàng trai giàu có, không phải bề ngoài ôn nhu bên trong phúc hắc giống như Tống Trí Kha, thì chính là đù giỡn mỹ nữ khắp nơi như Tần Thiếu Bạch và Tiêu Thần, nói chuyện không liên quan, đương nhiên còn có Thi Ngạo Tước.... dứt khoát không thể đánh giá.

"Đều nói người cũng như tên, anh không nên tên Dạ Hàn, phải gọi Dạ Noãn mới đúng." Cô hài hước nói.

Hai người cô một câu tôi một câu trò chuyện, Dạ Hàn còn phổ cập rất nhiều tri thức về món ngon cho Tô Cửu Y, còn nói cho cô biết cách làm một vài đồ ngọt đơn giản, Tô Cửu Y nghiêm túc nhớ kỹ, nghĩ về sau nói không chừng còn có thể làm cho Thi Ngạo Tước, nói như vậy anh có thể sẽ mở rộng tầm mắt với mình rồi.

Nửa tiếng sau, tiếng chuông vũ hội vang lên, Tô Cửu Y mới nghĩ đến còn phải đi tìm Thi Ngạo Tước, trên xe anh nói hôm nay sẽ mang theo cô khiêu vũ.

"Cái kia, tôi phải đi ra ngoài tìm bạn cùng khiêu vũ rồi." Cô xin lỗi chặt đứt lời nói của Dạ Hàn, "Sợ người bạn đó sẽ tức giận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận