Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Tần Thiếu Bạch ngáp nhìn về phía người bên cạnh, vừa rồi hai người bọn họ mới cãi nhau một trận bởi vì Thích Cảnh Nhân mặc váy quá ngắn.

Cô mặc áo sơ mi của anh đi dạo lung tung ở trong nhà anh, nhưng anh chính là không quen nhìn cô lộ chân cho đàn ông khác nhìn.

Cho dù là cãi nhau, lúc gõ chuông vẫn ăn ý cùng khiêu vũ, sau đó lúc tìm kiếm bạn nhảy phán đoán chuẩn xác ra thân phận của đối phương, dù sao chung đụng nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu rõ từng chi tiết của đối phương.

Thích Cảnh Nhân có chút khinh thường quay đầu, Tần Thiếu Bạch lại cười, anh rất thích nhìn cô tức giận, có đôi khi sẽ như sư tử nhỏ xù lông, thậm chí còn sẽ sư tử hà đông rống trong truyền thuyết.

Bàn tay đưa đến đằng sau tóc của cô, lấy mặt nạ của cô xuống, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của cô gái mang theo một chút cảm xúc không vui.

"Chúng ta đi ăn chút gì đi." Anh chỉ chỉ bàn đặt đầy điểm tâm cách đó không xa, lúc này đại đa số mọi người vẫn đang ở trong sàn nhảy, cho nên bên kia cũng không có người nào, chỉ có phục vụ bưng khay rượu.

"Được rồi." Phụ nữ đúng thật là ăn uống trời sinh, chỉ cần có món ăn ngon, tất cả oán khí trước đó đều tiêu tán hết, cô chỉ sẽ còn nhớ người tặng cho cô những món điểm tâm ngọt này.


Sau khi Dạ Hàn bỏ lỡ Tô Cửu Y, liền không còn gặp cô gái nào nữa, anh ngược lại bắt đầu kinh ngạc, không ngờ cả sân nhảy này không có một danh viện tiểu thư nào sẽ là "Tình yêu chân thành" của anh.

Thôi, dù thế nào đi nữa anh cũng chỉ là đến tham gia náo nhiệt.

Dạ Hàn bất đắc dĩ nhún nhún vai, vừa định đi nếm thử một chút món ngon mới, đột nhiên nhớ tới ước hẹn với Tô Cửu Y.

Tuy rằng hai người không quen biết, nhưng làm một người ga lăng, ít nhất chuyện lễ nghi và hết lòng tuân thủ lời hứa này anh vẫn sẽ tuân thủ, huống chi cô còn tỏ vẻ mình là người ái mộ anh.

Nhàm chán lại lắc lư đến phòng nhỏ khách mời, chỉ là không có ai ở đây, nhìn có vẻ hẳn là vẫn đang ở sân nhảy hoặc là địa phương khác.

Anh đến quầy bar gọi một ly Whisky, sau đó không chút hoang mang ngồi xuống từ từ đợi.

Sau khi mọi người trong sàn nhảy kinh ngạc qua một phen, đổi lại bạn nhảy ban đầu của mình ở trong một mảnh tiếng oán giận, người chủ trì cũng dàn xếp, âm nhạc kéo dài chờ đại vang lên, các khách mời dường như đều không vui trò chơi vừa rồi mang đến, lại lần lượt vùi đầu vào trong vũ điệu tuyệt rồi.


"Vừa rồi em đã làm gì?" Thi Ngạo Tước ôm eo Tô Cửu Y xoay tròn từng vòng, anh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Không ngờ anh còn nhớ rõ.

Tô Cửu Y suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là có sao nói vậy mới tốt: "Vừa rồi gặp được một chuyên gia mỹ thực, anh ta giới thiệu cho tôi rất nhiều về chuyện về món ngon và du lịch, tôi chuẩn bị nghiên cứu một chút sách dạy nấu ăn anh ta viết, chờ sau khi tôi thành công liền làm cho anh ăn."

Vừa rồi trong lúc cô nói chuyện phiếm với Dạ Hàn quả thật đã nảy sinh ý nghĩ này, nhưng có thể làm ra hay không, phải nhìn thử xem.

Thi Ngạo Tước theo thói quen nhăn đầu lông mày, nhìn chằm chằm mắt Tô Cửu Y một hồi, Tô Cửu Y ngược lại là một vẻ mặt vô hại.

"Chỉ cần đừng có lại làm cá là được." Anh lạnh nhạt quay đầu đi chỗ khác.

"Biết rồi." Nghe anh đột nhiên nhắc tới sự kiện kia, Tô Cửu Y không khỏi cảm thấy có chút áy náy, anh cố ý che giấu chuyện mình dị ứng với cá, có thể chỉ là muốn làm cô vui vẻ một chút, "Anh cũng không có nói cho tôi biết anh dị ứng với cá."

"Tôi quên." Anh gió thoảng mây trôi nói.

"Loại thói quen này cũng có thể quên sao? Vậy bình thường anh đều sẽ không ăn cá à?"

Anh lạnh nhạt giải thích: "Tôi không thích cái mùi kia, cho nên bao nhiêu năm qua vẫn luôn chưa từng ăn hải sản, nhìn em đã làm, liền nghĩ muốn thử xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận