Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Kể từ sau khi mẹ chết đi, những năm này cô đã không còn ngủ chung giường với người khác nữa, đương nhiên là nói lúc ý thức thanh tỉnh, nhưng cô cũng không biết mình còn có những thói quen kia....

Tưởng tượng một chút khung cảnh Thi Ngạo Tước tự thuật, Tô Cửu Y ngay cả tâm muốn chết cũng có rồi.

Thi Ngạo Tước nhìn trên mặt Tô Cửu Y không ngừng chuyển đổi các vẻ mặt đặc sắc, không nhịn được bật cười, nhếch môi cong lên vài phần.

"Anh cười cái gì...." Cô dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn anh, sau đó lại đột nhiên phản ứng kịp, "Anh gạt tôi đúng không!"

Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, cô tiến về phía trước một bước, kết quả làn váy dài trở thành trở ngại, cô dẫm một bước lên làn váy, trọng tâm bị ép nghiêng về trước.

"Này!" Trông thấy cô sắp té tới đây, Thi Ngạo Tước vươn tay, vừa vặn đón cô vào trong ngực.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đối phương, mặt Tô Cửu Y lại hồng thêm một tầng.


Nhiều lần da thịt thân thiết như vậy, nếu nói Thi Ngạo Tước không có có cảm giác với Tô Cửu Y thì chính là gạt người, nhưng anh che giấu biểu cảm trên mặt rất tốt, trầm giọng  không nhanh không chậm nói: "Em không thể cẩn thận một chút ư?"

Mặc dù là lời phàn nàn, nhưng trong ngữ khí của anh lại là ôn nhu và lo lắng, Tô Cửu Y nghe đến có chút thẫn thờ, khiến quan hệ mờ ám vốn không rõ của hai người lại tăng thêm một bước.

Cô vội vã ngồi thẳng lên điều chỉnh tư thế của mình một chút, sau đó nhấc tất cả làn váy vướng bận lên.

Người trong ngực đột nhiên đứng dậy, tay Thi Ngạo Tước không có chỗ để, anh ho khan một tiếng che dấu bầu không khí lúng túng, sau đó cắm tay vào trong túi quần tây.

"Cái kia...." Nhìn anh cũng không có ý nói lời nào, Tô Cửu Y cúi đầu thử nói, "Tôi đi về trước, đợi lát nữa còn phải làm việc."

Thi Ngạo Tước nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Em mang giày vào." Anh chỉ giày cao gót Tô Cửu Y vẫn luôn xách trong tay, vừa rồi lúc ôm cô, giầy liền để ngang ở giữa hai người, gót giầy ấn đau bao tử của anh.

Tô Cửu Y sửng sốt một giây, sau đó giơ cánh tay lên nhìn giày trong tay mình, lắc lắc đầu nói, "Không sao tôi đi trở về như vậy là được rồi, như vậy, tôi đi về trước đây."

Sau khi Tô Cửu Y nói xong xoay người muốn bỏ đi, kết quả bị Thi Ngạo Tước ở phía sau kéo trở lại.


Ở trong ánh mắt không hiểu của cô, anh cầm cái ghế để ở một bên qua, đặt ở trước mặt Tô Cửu Y, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

"Làm gì...." Cô sững sờ hỏi.

Thi Ngạo Tước không nói gì mím mím môi, kéo Tô Cửu Y đến trước mặt của anh, sau đó vịn bờ vai của cô cưỡng chế để cô ngồi xuống: "Ngồi xuống."

Tô Cửu Y vẫn chưa có phản ứng kịp, chỉ thấy Thi Ngạo Tước cầm giày cao gót từ trong tay cô, sau đó quỳ xuống, cầm cổ chân của cô, nâng chân của cô lên.

Động tác này dọa trái tim Tô Cửu Y "thình thịch thình thịch" nhảy không ngừng.

Nhưng giày vẫn luôn chậm chạp không có được mang vào, bởi vì Thi Ngạo Tước phát hiện bàn chân và bên cạnh chân cô mài ra mấy vết nước phồng.

"Sao mài thành ra như vậy." Anh nhăn đầu lông mày ngước mắt nhìn cô.

Tô Cửu Y cúi đầu có chút thẹn thùng giải thích: "Không quen mang giày cao gót thôi."

Thi Ngạo Tước thở dài, sau khi bỏ giày xuống nhìn bốn phía chung quanh một lượt, bên cạnh của anh vừa vặn đặt một tủ giày, anh mở tủ giày ra, lấy từ bên trong ra đôi dép lê bằng bông mang vào mùa đông.

"Mang cái này sẽ thoải mái hơn một chút." Anh đặt dép lê ở trước mặt Tô Cửu Y, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tô Cửu Y có chút sững sờ, cảm giác hôm nay Thi Ngạo Tước giống như đã uống nhầm thuốc, dường như có chút không bình thường. Cô nhìn dép lê trên mặt đất, lại nhìn anh một chút, chậm rãi nói: "Anh không sao chứ...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận