Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Không có một người phụ nữ nào có thể quá mạnh mẽ.

Anh thích xem bộ dáng cô bị anh chọc nghẹn đến tức giận, thích trêu chọc cô sau đó nhìn bộ dạng mặt đỏ đến mang tai của cô, những chuyện này đặt ở trên người người khác đều sẽ không có.

Ngay từ đầu mang cô đi quán mỳ mình thích ăn nhất, là vì nhất thời cao hứng, sau đó ăn sinh nhật với cô, quả thật là anh nghĩ muốn làm như vậy.

Thi Ngạo Tước ở bên ngoài đều là quá mức cường thế lạnh như băng, nhưng thật ra anh cũng không khác gì người bình thường, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội có thể khiến người ta đứng vững gót chân ở trong xã hội, vì vậy anh phải có áo ngoài ngụy trang của mình.

Tô Cửu Y cũng như thế, kiên cường chính là tòa thành cô xây cho mình. Nhưng ở trước mặt của anh, cô đã sớm vứt bỏ tầng ngụy trang này, đây là cô đã tín nhiệm anh vô điều kiện.

"Lúc tôi đi vào thu quần áo trông thấy nó lẻ loi hiu quạnh treo trên móc áo, mà tôi vừa vặn có xà phòng giặt quần áo trên tay, sau đó liền thuận tay giặt luôn... chính là vậy." Cô nhìn anh một cái, sau đó trả lời.

Thi Ngạo Tước nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó liền không nói thêm gì nữa, đi đến bên cạnh gọi điện thoại kêu bác sĩ tới.

Nguy hiểm thật.

Tô Cửu Y thở dài một hơi, cúi đầu nhìn mu bàn chân của mình.


Còn không biết buổi chiều có thể làm việc hay không, nếu như không thể làm việc, chắc hẳn sẽ bị quản sự mắng.

Nhưng nét mặt và giọng điệu Thi Ngạo Tước hỏi cô khi nãy không đúng lắm, anh hẳn là không nhìn ra cô thích anh chứ, cô chỉ là giặt sạch một cái áo mà thôi, hoàn toàn không thể hiện được phương diện nào khác.

Vừa vặn ngược lại, giống như vẫn luôn là anh đối tốt với cô.

Kể cả lần trước ở trong thọ yến lúc giải thích với cô chuyện của Cảnh Nhân cũng là như thế, luôn sẽ làm cho người ta nghĩ đến anh có ý với mình

Nhưng ngày hôm qua ở trong vũ hội anh lại giải thích về chuyện dị ứng như vậy.

Đều nói không biết trong đầu phụ nữ cả ngày đang suy nghĩ gì, nhưng Tô Cửu Y cảm thấy, người đàn ông trước mắt này mới thật sự là khó có thể hiểu được.

"Tôi đi tiệm thuốc dưới lầu lấy thuốc cho em, em ngồi ở đây chớ lộn xộn."

".... Anh không đi làm việc ư?" Anh cũng không cần tự mình đi tìm thuốc, tùy tiện tìm nữ hầu ở cửa ra vào làm việc này là được rồi.

Hoặc có lẽ, chính cô cũng được.


"Không đi." Anh trả lời.

Dự án xây dựng đã được thông qua, chuyện xây dựng sau này anh chỉ muốn giao cho trợ lý đi trông coi là được, gần đây quả thật rất rãnh rỗi.

Sau khi anh chạy ra ngoài hai bước lại quay đầu nói: "Đúng rồi, Thích Cảnh Nhân hỏi em có muốn đi leo núi không?"

"Leo núi?" Cô nhìn chân của mình, "Tôi cũng rất muốn đi...."

Thi Ngạo Tước sáng tỏ: "Vậy thì chờ chân em tốt hơn rồi đi."

Loại chuyện leo núi này giống như hoạt động dạo chơi ở ngoại thành, Tô Cửu Y vẫn thật chưa từng tham gia, cho nên vẫn là có chút mong đợi, nghe nói trên chân núi có thể ăn thịt nướng, buổi tối cũng có thể dựng liều, đốt đống lửa ngắm những vì sao, nếu có sao băng vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi.

Nhân tiện cũng làm một ít thức ăn mang đi, đúng lúc có thể thảo luận với Dạ Hàn một chút về món điểm tâm ngọt anh ấy đã làm.

Lại là một ngày nghỉ, cả nhà họ Thi chỉ còn mỗi hai người Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y.

Vốn Thi Ngạo Tước nói muốn mang Tô Cửu Y ra ngoài ăn cơm, kết quả Tô Cửu Y cự tuyệt, nói muốn tự làm.

"Đừng đốt phòng bếp." Anh nhắc nhở.

"Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này."

"Nếu chân của em còn chưa khỏe hoàn toàn, ngày mai đừng đi leo núi nữa." Giọng nói của anh truyền đến từ ngoài phòng bếp.

"Tôi có thể!" Kể từ sau khi rơi đồ sưng chân đã qua được nửa tháng, đã sắp lành rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận