Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Cuộc sống như vậy quả thật vô cùng thoải mái.

"Chân của tôi sớm đã tốt hơn rồi..." Tô Cửu Y nói.

"Tốt rồi cũng phải xem."

Nói xong câu đó, Thi Ngạo Tước xoay người rời đi.

Nhìn anh lên lầu, Tô Cửu Y vặn lông mày một chút, người đàn ông này thật sự rất bá đạo.

Sau khi chỉnh lý xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, Tô Cửu Y trở lại gian phòng của mình, liếc nhìn hộp bánh ngọt loại nhỏ đặt trên bàn, cuối cùng vẫn nhấc nó lên, đi ra ngoài.

Đây là cái bánh ngọt đầu tiên cô tự làm ra trong đời, từ khâu quấy trứng, kể cả nhào bột mì cũng là tự cô hoàn thành, Dạ Hàn cũng chỉ là ở ngay bên cạnh chỉ dẫn thêm một chút, cũng không có nhúng tay vào.

Cho nên cái bánh ngọt này đối với cô mà nói, có ý nghĩa quan trọng, cô đặc biệt tìm nhân viên phục vụ gói lại một chút, là mang về cho Thi Ngạo Tước ăn.

Cửa phòng của anh vẫn mở rộng ra giống như lúc trước, Tô Cửu Y giơ tay lên gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào.

Cô đi đến phòng ngủ chính, Thi Ngạo Tước đang dựa vào trên giường xem điện thoại, ánh sáng sáng ngời chiếu vào trên mặt của anh, phủ lên mặt của anh một lớp màu băng, như là khuôn mặt trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.


Sau khi nghe được tiếng bước chân của cô, anh liền thoát râ khỏi phần mềm, nhấn phím tắt điện thoại, ánh mắt lười biếng nhìn về phía cô, cuối cùng rơi tầm mắt vào trên hộp tinh tế trong tay cô.

"Đây là bánh ngọt tôi làm hôm nay, cầm về mấy phần, muốn để anh nếm thử." Cô đặt cái hộp ở trên bàn, thử dò hỏi, "Anh có muốn ăn bây giờ hay không?"

Thi Ngạo Tước liếc qua cái hộp trên bàn, sau đó lạnh nhạt nói, "Xem vết thương trên chân em một chút đã."

Tô Cửu Y ngoan ngoãn đi tới, giơ chân lên để anh xem xét.

"Hôm nay lúc ra cửa có cảm thấy đau không?" Anh hỏi.

Tô Cửu Y lắc lắc đầu tỏ vẻ không có.

Anh lại nhẹ nhàng ấn vài cái lên mu chân của cô, nói: "Như vậy đau không?"

"Không có cảm giác." Tô Cửu Y nói, "Tôi đã nói tốt rồi mà, không hề đau chút nào."

Thi Ngạo Tước lại dò xét vài chỗ, Tô Cửu Y đều nói không có cảm thấy đau đớn.

Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, đứng thẳng đi về phía phòng tắm.


Tô Cửu Y không hiểu nhìn cửa phòng tắm, đến một hai phút sau anh cầm khăn nóng đi tới, vẻ mặt mới sáng tỏ.

Thi Ngạo Tước gấp xếp chỉnh tề khăn mặt trong tay, sau đó để trên bàn chân Tô Cửu Y, xúc cảm nóng rực khiến Tô Cửu Y bất giác rút chân về.

"Đừng cử động." Anh ấn chặt cổ chân không an phận của cô, "Chườm nóng một chút xúc tiến máu tuần hoàn."

Nghe anh nói như vậy, Tô Cửu Y cũng không động nữa.

Không lâu sau đó nhiệt độ dần dần tiêu tán một chút, Thi Ngạo Tước cũng thả cổ chân của cô, nhàn nhạt nói: "Thoa thêm một lát nữa đi."

Tô Cửu Y nhìn anh gật gật đầu, sau đó lại sực nhớ ra gì đó, nói: "Bánh ngọt trên àn, tốt nhất là ăn vào tối nay."

Bởi vì qua ngày hôm sau, bánh ngọt sẽ bởi vì để quá lâu mà thay đổi mùi vị.

Thi Ngạo Tước trầm mặc một hồi, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cô, lời nói nhẫn tâm không thể nào nói ra miệng được.

Nếu như anh không ăn, có lẽ cô sẽ rất mất mát.

"Được." Anh đứng dậy đi phía bàn ăn loại nhỏ.

Tô Cửu Y ngồi ở trên giường nhìn anh mở hộp ra từng chút, tâm trạng vui vẻ thoáng đầy cả trái tim.

Lúc nhìn người mình thích ăn món tự tay mình làm, chính là loại cảm giác này đi, một loại cảm giác rất hạnh phúc.

Mà Thi Ngạo Tước ngược lại nhíu mày, anh thật sự không thích ăn món điểm tâm ngọt, cũng thật sự rất không thích vị bơ, mà hiện tại bánh ngọt bày ở trước mặt anh, nhìn màu sắc ngược lại rất là hấp dẫn, nhưng mùi thơm đập vào mặt khiến lông mày anh bất giác nhíu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận