Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

"Cái này phải dùng muỗng mới được!" Anh ta đưa cái muỗng qua cho tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhận lấy cái muỗng, thầm nghĩ, chết thì chết
thôi! Hiếm lắm mới được tổng giám đốc Lục tự mình xuống bếp, dù gì cũng
phải cho anh ta chút mặt mũi! Vì vậy --- tôi há miệng, nhắm mắt lại ăn
một ngụm!

"Thế nào? Mùi vị có ngon không?" Anh ta khẩn trương nhìn tôi chằm chằm.

"Ngon, ăn rất ngon, thật đó." Tôi cứng nhắc gật đầu một cái.

Những lời này nửa thật nửa giả, mặc dù nhìn bề ngoài rất tệ, nhưng ăn vào
cũng không thấy khó ăn giống như trong tưởng tượng, chỉ có điều... mặn quá! Muối quá nhiều.

"Anh nếm thử xem." Anh ta muống lấy cái muỗng trong tay tôi, tôi nhanh chóng né tránh.

"Ăn ngon như vậy, để một mình em ăn là được rồi!" Tôi cong khóe miệng, giả bộ nở nụ cười.

Tôi không muốn làm anh ta thất vọng, nếu anh ta biết mình làm đồ ăn mặn như vậy, nhất định sẽ cảm thấy rất thất bại, chuyện này mà nói là một đả
kích đối với anh ta! Hiếm khi anh ta mới xuống bếp một lần, tôi hy vọng
anh ta được vui vẻ.

"Có ngon thật không? Vậy em ăn nhiều một chút đi!" Anh ta đắc ý cười, đưa cả bàn đồ ăn đến trước mặt tôi, giống như
muốn tận mắt nhìn thấy tôi ăn.

Nguy rồi, cái miệng này mang họa cho tôi rồi!

Tôi hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt mong đợi của anh ta, cũng không nỡ cự tuyệt, vì vậy từng miếng từng miếng ăn vào miệng.

Thật ra thì ăn một lúc cũng thấy quen thôi, không còn thấy mặn như vậy nữa,
nhưng đột nhiên trong dạ dày lại có thứ gì sôi trào...

"Ọe!" Tôi chợt đứng lên, vọt đến bồn rửa tay nôn ra.

"Em bị làm sao vậy?" Một người luôn bình tĩnh như anh ta, vậy mà bây giờ
cũng có lúc gấp gáp, vỗ vỗ lưng tôi, cuống quít không biết phải làm sao: "Anh, anh sẽ gọi xe cấp cứu..."

Tôi vội vàng kéo anh ta lại: "Đừng..."

Nôn một chút thôi mà, không cần phải gọi xe cấp cứu khoa trương như vậy chứ!

"Anh nấu ăn dở như vậy, em không nên miễn cưỡng ăn đâu." Giọng nói của anh
ta có chút mất mát, đau lòng vuốt ve gương mặt tôi, ánh mắt phảng phất
chứa một tia đau lòng.

"Không khó ăn, chỉ là... Có chút mặn thôi---- ---" Còn chưa kịp nói xong, tôi lại nôn.

Tôi không biết mình bị cái gì nữa, cứ nôn rồi lại nôn, anh ta rất đau lòng, muốn đưa tôi đi gặp bác sĩ, tôi kiên quyết không chịu, lắc đầu nói:
"Mấy ngày nay có thể là do ăn nhiều, để em ngủ một giấc, ngày mai sẽ
không sao đâu."

Anh ta thấy tôi không muốn, cũng không miễn cưỡng tôi.

Đêm hôm đó, anh ta ôm tôi vào trong ngực giống như ôm món đồ gì quý giá
lắm, tôi cứ như vậy mà vùi vào trong ngực anh ta, ngủ một giấc thật an
ổn, tôi cảm nhận được, giấc ngủ này rất sâu, rất sâu...

Nếu như ngày nào anh ta cũng dịu dàng như vậy với tôi, vậy thì thật tốt, hy
vọng cuộc sống này cứ mãi mãi kéo dài như vậy, tiếp tục duy trì là tốt
rồi...

Tôi bắt đầu cảm nhận được, anh ta thật sự rất yêu tôi,
nhưng khi tôi có ý nghĩ này, thì đột nhiên một người không nên xuất
hiện, lại xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui