Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Cắm trại nơi hoang dã.

“Mọi người phân công nhau làm việc đi, tìm củi đốt, tìm rau dại, nhóm lửa, tất cả mọi người ổn định, đi đi.” Lớp trưởng Lâm Mai Thanh lớn tiếng ra lệnh, chỉ huy các tổ phân công lao động vì sự nghiệp nấu cơm dã ngoại vĩ đại.

Lớp trưởng đại nhân nói ai dám không nghe, ai dám không theo? Cuối cùng, có không ít bạn nam lớn tiếng hoan hô, rồi sôi nổi chạy về phía rừng rậm cách đó không xa.

“Bọn mình tìm củi, tìm rau dại, các bạn nữ cứ nhóm lửa nấu cơm đi.” Không ít nam đồng chí có chủ nghĩa đại nam tử vung tay hô to một tiếng, lập tức chui vào rừng cây.

Trong nhóm nữ sinh có vài người không vui, tại sao các cô phải nhóm lửa, nấu cơm chứ? Hiện tại nam nữ bình đẳng, con gái vẫn phải xuống bếp sao? Đi chết đi.

“Lớp trưởng, chúng mình cũng muốn đi tìm rau dại.” Hà Tiểu Ngân bĩu môi, rất bất mãn nói với Lâm Mai Thanh. Nói xong liền kéo Vu Tú Tình và Lý Quả đi theo một hướng khác vào rừng.

Vu Tú Tình bị nắm tay cao ngạo cười, lỗ mũi hếch lên, vẻ mặt khinh thường: “Mình cũng không tin bị đánh bại bởi nhóm nam sinh kia.”

Nói xong, tầm mắt còn liếc về hướng các bạn nam biến mất.

Lý Quả chỉ cười cười, tùy ý các cô.

“Được, được, được, nhóm các cậu là nữ trung hào kiệt, các cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng đi quá xa, phải chú ý an toàn đó.” Lớp trưởng Lâm Mai Thanh không có biện pháp, bất đắc dĩ cười nói.

Dù sao chuyện nhóm lửa nấu cơm cũng không cần nhiều người, để bọn họ tìm chút chuyện làm cũng tốt, chỉ sợ bọn họ giúp đỡ qua loa, ngược lại càng thêm vướng tay vướng chân.

Ba người vừa được phê chuẩn lập tức nhảy lên vui vẻ, hào hứng lôi kéo nhau chạy vào rừng. Dù sao thì tìm rau dại chỉ là thứ yếu, chạy đi chơi mới là chủ yếu.

Ba người vừa đi, liền có vài bạn nữ cũng lén lút trốn đi, đương nhiên là tìm nơi vui chơi, đợi đến khi ăn cơm lại xuất hiện là được.

“Nơi này giống như chưa có ai đi qua.” Mới vừa bước một bước vào rừng rậm, Lý Quả lập tức phát hiện nơi đây hoàn toàn còn nguyên sơ, không hề có dấu chân con người, cô liền hơi sợ.

Nhưng Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lại rất kích động, không ai đi qua là tốt rồi! Chưa từng có ai đi qua, sau lại có mấy người các cô đến đây, các cô có thể thoải mái khám phá, phát hiện. Đúng là quá sảng khoái, quá kích thích!

“Tốt nhất là không ai tới, nói không chừng sẽ có rất nhiều đồ tốt. Đi thôi, chúng ta vào xem một chút.” Vu Tú Tình gan to nhất, vừa dứt lời liền dẫn đầu đi vào trong.

Hà Tiểu Ngân lập tức chạy theo, đi theo sau Vu Tú Tình.

Lý Quả nhìn hai người, lại nhìn đám bạn học cách đó không xa, cắn răng, trong lòng hạ quyết tâm nhắm mắt theo sau.

Một lúc sau, ba người đã xếp hàng dọc đi vào trong rừng. Trên đường đi, đúng là phát hiện không ít hoa dại, rau dại cùng với nấm.

“Nhìn đi, theo mình là không sai mà.” Vu Tú Tình đắc ý nói, cười đến vô cùng vui vẻ.

Hà Tiểu Ngân cười tít mắt, vừa gật đầu đồng ý, vẫn không quên hái hoa dại cùng nấm.

“Này, chúng mình đừng đi quá xa, bên trong tối lắm.”

Tuy Lý Quả cũng bị những cây nấm cùng hoa dại vừa tươi vừa non này hấp dẫn, trong lòng cũng rất thích, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi trước rừng cây âm u này.

Lời nói của Lý Quả lập tức khiến cho hai người phía trước bật cười chế nhạo, họ đều cảm thấy cô đúng là kẻ nhát gan.

“Rõ ràng là cậu đi theo sau bọn mình, vậy còn sợ gì nữa? Chúng mình mới là bia đỡ đạn cho cậu đấy.”

Nhưng nếu hai cậu xảy ra chuyện gì thì mình cũng bị xui xẻo đó! Lý Quả chỉ dám nghĩ ở trong lòng không dám nói ra. Bởi vì cô không thể nói lại được hai người bạn tốt miệng lưỡi sắc bén này.

“Quả Quả, chúng mình đi trước mở đường, cậu ở phía sau hái rau đi, đừng chỉ biết lo sợ đó.” Vu Tú Tình đi đằng trước, đầu cũng không quay lại, dặn Lý Quả. Chỉ sợ cô nhát gan không làm được gì.

Lý Quả cảm thấy rất tức giận, cô cũng đâu phải chỉ biết lo sợ, cô vẫn đang hái rau dại với nấm mà, không giống như Tú Tình nói đâu!

Ba cô gái càng đi càng vào sâu bên trong, đã không còn thấy cảnh sắc bên ngoài rừng rậm, thậm chí cả thanh âm của bạn học cũng chẳng nghe thấy nữa. Đường càng lúc càng khó đi, không khí càng lúc càng ẩm ướt, mùi lá cây mục nát thỉnh thoảng lại bay vào mũi.

“Tú Tình, Tiểu Ngân, chúng ta đừng đi vào nữa, bên trong rất âm u, không chừng là có độc trùng, rắn độc hay gì khác đó.” Cuối cùng, Lý Quả vẫn không nhịn được sợ hãi gọi hai người.

“Đồ nhát gan, đúng là sợ chết.” Rốt cuộc, Hà Tiểu Ngân cũng không nhịn nổi quát ầm lên. Bởi vì Lý Quả ở đằng sau cứ kéo quần áo mình, lời vừa nói lại càng khiến cô nổi giận.

Vu Tú Tình cũng quay đầu lại, cười như không cười, nói: “Quả Quả, cậu cứ mãi nhát gan như thế à? Hiện tại, thế giới này lấy đâu ra nhiều độc vật, độc trùng như vậy? Không phải đã bị người ta diệt sạch rồi sao?”

Lý Quả bị hai người nói đến xấu hổ, cô thật không biết phản bác lại như thế nào. Nhưng cô thật sự không muốn đi vào, cô thật sự rất sợ.

Nhìn dáng vẻ này của Lý Quả, Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Mắt thấy đã hái được không ít rau dại với nấm, hai người suy nghĩ một chút liền đồng ý.

“Được rồi, chúng ta quay về thôi, lát nữa rủ thêm vài người đi cùng là được.” Vu Tú Tình đúng là có phong thái của chị cả, chỉ một câu nói liền giải quyết xong mọi chuyện.

Lý Quả lập tức vui mừng, không chút do dự xoay người, đi về đường cũ.

Phía sau, Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cũng theo kịp bước chân cô, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng, đúng lúc này....

“Nhìn xem, kia là cái gì?” Hà Tiểu Ngân đưa tay chỉ qua. Cách họ không xa, có một đóa hoa nhỏ màu vàng vô cùng kiều diễm, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

“Đây là hoa gì? Đẹp quá.” Vu Tú Tình động lòng, chạy qua đầu tiên, ngoại trừ muốn nhìn đóa hoa kia một chút còn muốn hái nó mang về.

Hà Tiểu Ngân vừa thấy bạn chạy qua, lập tức cũng không chịu rớt lại phía sau. Cô cũng muốn đi xem là loại hoa gì mà hấp dẫn người đến thế.

Chỉ có Lý Quả vẫn bất động như cũ, không phải cô không thích mà là không dám động. Cô không biết hoa kia có độc hay không, nếu như tất cả đều qua xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân chẳng thèm quan tâm những điều này. Hai người vô cùng vui vẻ chạy qua, dù sao thì đóa hoa kia nhất định sẽ rơi vào tay họ.

Dường như đóa hoa kia vẫn chưa biết mình sắp gặp phải kiếp nạn, vẫn kiều diễm đến chói mắt.

“Quá đẹp, còn điểm thêm một chút đốm.” Vu Tú Tình chạy đến đầu tiên, vừa nhìn lướt qua, đã muốn đưa tay ra hái.

Mà ở phía sau, Hà Tiểu Ngân cũng định đưa tay ra hái, nhưng Vu Tú Tình nhanh hơn bởi vì tay Tú Tình đã đụng vào bông hoa kia.

“Á...” Vu Tú Tình thét lên một tiếng chói tai, vội vàng rút tay lại, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.

Hà Tiểu Ngân còn chưa kịp phản ứng, nhưng bị tiếng thét chói tai của bạn mình dọa, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu. Sau đó, cô nhìn thấy đóa hoa màu vàng kiều diễm kia đang chuyển động, hơn nữa còn bay về phía mình.

“Á...” Hà Tiểu Ngân không nhịn được cũng phát ra tiếng thét chói tai, rồi vội xoay người bỏ chạy. Tuy cô không chạy cùng hướng với Vu Tú Tình nhưng cũng đều chạy về phía Lý Quả.

Lý Quả nóng lòng muốn rời khỏi chỗ này, lúc thấy hai người kia muốn đi hái hoa, cô mới tiếp tục đi ra khỏi rừng rậm. Nhưng lúc này, đột nhiên lại truyền đến tiếng thét chói tai, dọa Lý Quả giật nảy mình.

Cô vội vàng quay đầu nhìn lại....

Chỉ thấy Vu Tú Tình đang hoảng sợ chạy về phía mình, Hà Tiểu Ngân cũng khiếp sợ chạy tới, hai người giống như đã gặp phải chuyện gì.

“Sao vậy?” Lý Quả kinh hãi hỏi.

Cô không biết có nên chạy hay không, nhưng cô cũng không có chạy trốn, bởi vì phía sau cô còn có hai bạn tốt, cô không thể mặc kệ họ.

“Rắn, rắn.” Vu Tú Tình chạy phía trước, còn chưa hoàn hồn thốt lên. Sau đó không nhịn được quay đầu lại nhìn, phát hiện vật màu vàng kia vẫn đang đuổi theo mình, mặt liền biến sắc.

Rắn? Lý Quả không hiểu, sao hoa lại biến thành rắn?

Sau đó, Hà Tiểu Ngân lập tức giải đáp cho cô.

“Hóa ra đóa hoa kia là một con rắn màu vàng.”

Rắn! Cuối cùng Lý Quả cũng thấy được một vật thể đang lao thẳng đến. Đó là một cái gì đó màu vàng, bởi vì tốc độ quá nhanh nên cô không nhìn rõ lắm.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lý Quả có chút luống cuống, bỏ lại bạn tốt thật không có nghĩa khí nhưng mình đứng ở đây thì cuối cùng vẫn là cùng nhau chạy trối chết thôi?

Đúng lúc cô đang hoảng hốt thì Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân đã chạy đến trước mặt cô, từng người muốn vượt qua cô chạy trốn.

Một con rắn màu vàng từ từ hiện ra trước mắt Lý Quả. Vốn là truy kích Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân nhưng đúng lúc lại thấy được cô, nên nó liền cứng rắn thay đổi phương hướng, xông thẳng về phía cô.

Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân đã vượt qua Lý Quả, bỏ chạy ra phía ngoài rừng rậm. Hiện tại, bị rớt lại phía sau, trong tình thế nguy cấp, cô cũng không để ý nhiều. Đã không kịp chạy nữa rồi!

Bịch, bịch...

Hoa dại, rau dại, nấm giống như lựu đạn nện lên mình con rắn màu vàng, cuối cùng cũng khiến con rắn quái dị kia rơi xuống đất.

Sau khi Lý Quả ném hết mọi thứ trên tay, dưới tình thế nguy cấp, liền tiện tay nhặt lên một cây cành khô, nện ngay xuống đầu con rắn nhỏ.

Bịch...

Con rắn nhỏ màu vàng lập tức rơi xuống, giật giật vài cái trên đất, sau đó lại nhanh chóng bò dậy, không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt đầy hung ác.

Hai tay Lý Quả nắm chặt gậy, tim đều đã lên đến cổ họng. Cô nhìn con rắn trên đất không chớp mắt, thần kinh vô cùng căng thẳng.

Một người, một xà cứ như vậy mà giằng co!

“Rắn ở đây.”

“Quả Quả cũng ở đây.”

Đúng lúc một người một xà đang giằng co căng thẳng, một thanh âm huyên náo chợt truyền đến. Hóa ra là Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân dẫn người đến, đang chạy về phía Lý Quả.

Chỉ một lúc sau, rất nhiều bạn nam đã chạy đến bên cạnh Lý Quả, con rắn nhỏ màu vàng thấy tình thế không ổn, lập tức muốn quay đầu trốn vào bụi cỏ. Thế nhưng, gậy gộc loạn đập, máu tươi liền văng tung tóe.

“Á....” Lý Quả bị một màn này dọa cho khiếp sợ, thần kinh căng thẳng còn chưa kịp hạ xuống, đành trơ mắt nhìn con rắn nhỏ xinh đẹp màu vàng bị đánh chết.

“Quả Quả, cậu không sao chứ?” Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân kéo cô ra xa, hoảng hốt hỏi. Hai mắt vẫn liếc về phía con rắn chết trên đất kia.

Lý Quả lắc đầu, ném gậy đi, đưa mắt nhìn con rắn bị đánh chết kia, trong lòng có chút áy náy cùng bât an. Cô chưa từng nghĩ sẽ đánh chết nó, chỉ cần đuổi đi là được, thế nhưng....

Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bỏ lại bạn là không đúng, nhưng mạng sống bị đe dọa thì đều sẽ không để ý tới ai. Ai bảo Lý Quả ngốc như vậy, lại không chạy trốn?

Sau khi các bạn nam đánh chết con rắn, liền dùng gậy gảy lên, cười ha ha nói: “Tối nay có nguyên liệu nấu canh rồi, nhất định sẽ vô cùng dinh dưỡng.”

“Đúng, đúng, đúng.” Những bạn nam khác vui vẻ phụ họa, rồi đi theo phía sau ba cô gái, cùng ra khỏi rừng cây.

Lý Quả nhìn con rắn chết kia, trong lòng chợt sợ hãi. Cách khá xa cô vẫn nghe thấy bọn họ nói tối nay muốn nấu canh rắn, liền cảm thấy buồn nôn.

“Đã chết rồi, ném nó đi đi.” Cô không nỡ nhìn con rắn này chết tàn nhẫn như thế. Đã chết rồi còn bị ăn, đúng là quá đáng thương! Trong lòng cô có chút đồng tình.

Lời vừa nói ra, liền khiến Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân nhảy dựng lên, hai người giương nanh múa vuốt, nhìn cô cười mắng: “Mới vừa rồi nó còn muốn cắn chúng ta, sao không nghĩ đến kết cục này? Tiểu học chưa từng học qua truyện cổ ‘bác nông dân và con rắn’ sao?”

Lý Quả chỉ im lặng, một mình cô không đấu lại được nhiều cái mồm như vậy, dù sao thì cô không ăn là được rồi.

Một nhóm người vui sướng mang con rắn trở về, gia nhập vào sự nghiệp nhóm lửa nấu cơm dã ngoại vĩ đại.

“Ồ, sao lại có hơi thở của tộc nhân ta ở đây? Không đúng, giống như đã chết.”

Trong rừng rậm, nơi đám người Lý Quả vừa mới đánh chết con rắn, từ chỗ tối bỗng nhiên đi ra một người đàn ông gương mặt góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng lạnh lùng. Ánh mắt hắn hướng xuống nơi con rắn chết đầu tiên, phun ra một câu như vậy.

Mặc Nhật Tỳ không nghĩ đến tới đây đi dạo một lúc, lại gặp được chuyện này, tộc nhân của mình đã chết trước khi mình đến.

“Nhân loại.” Bạc môi lạnh lẽo phun ra một câu khẳng định, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài rừng rậm, nơi đó dường như truyền đến tiếng cười nói.

Mặc Nhật Tỳ không hề ghét con người, hắn cũng biết, con người thường xuyên lùng giết bọn hắn mà bọn hắn cũng hay tấn công con người, gần như là tương hỗ. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng để hắn thấy được, lần này đúng lúc đụng phải, vừa khéo tâm tình không quá thoải mái, hắn cũng không thoải mái.

Không được, nhất định phải dạy dỗ một chút. Mặc Nhật Tỳ quyết định, dù sao gần đây hắn đang nhàn rỗi cùng nhàm chán, vừa lúc đến nhân gian còn chưa nghĩ ra lộ trình tốt, hiện tại vừa khéo, có chuyện để làm.

Sau một trận gió, trong rừng rậm trừ cây cối không có một bóng người, Mặc Nhật Tỳ đã biến mất, mà trên đất đều không có bất kỳ dấu chân nào.

“Quả Quả, ăn đi.” Hà Tiểu Ngân cầm một bát canh, đụng vào tay cô vui vẻ nói. Nói xong, liền nuốt xuống một ngụm canh.

Lý Quả lắc đầu, rời xa nồi canh rắn kia, bày ra vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Vu Tú Tình cười tít mắt, tay cũng cầm một bát canh, trong bát còn có mấy miếng thịt rắn, cố ý đưa đến trước mặt Lý Quả, dụ dỗ: “Quả Quả, hôm nay nồi canh rắn này công của cậu là lớn nhất, cậu phải ăn nhiều vào.”

“Mình không ăn.” Lý Quả vội vàng xua tay từ chối, chỉ cần cô nhớ đến con rắn kia liền cảm thấy buồn nôn. Cô chẳng những rất ác cảm với rắn mà ngay cả ăn rắn cũng không thể chấp nhận.

Hà Tiểu Ngân bị hành động của Lý Quả chọc cười.

“Ha ha ha, Quả Quả, cậu thật nhát gan, dũng khí vừa nãy bay đâu rồi, con rắn này là cậu đánh chết đó.”

“Ăn đi, ăn đi, đây là thành quả lao động của cậu mà.” Bạn học nam nữ bên cạnh lập tức ồn ào lên, cùng nhau khuyên cô.

Cuối cùng, Lý Quả cũng nổi giận: “Mình nói không ăn là không ăn, thích thì các cậu tự ăn đi.”

Cô đâu có đánh chết con rắn kia, lúc ấy, cô chỉ có ý đuổi nó đi thôi, nhưng tình hình sau đó cô lại không thể kiểm soát được.

Mọi người thấy cô không vui nên không dám đùa nữa. Dù sao thì con rắn kia nhỏ như thế, cũng không đủ chia, chẳng qua là mọi người ở bên ngoài chơi nên rất vui vẻ mà thôi.

“Được rồi, Quả Quả thích ăn gì thì ăn cái đó.” Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cũng tha cho cô, không ép buộc nữa, tự uống canh rắn của mình.

Nghe vậy, Lý Quả lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên cô cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, thân mình cứng lại, một cảm giác rờn rợn tràn ra từ đáy lòng khiến cô lạnh cả người. Sau đó, cô lại cảm thấy sau lưng giống như có ai đang nhìn chằm chằm, làm cô có cảm giác sợ hãi như đang ở địa ngục.

“Quả Quả, chị làm sao vậy?” Người đầu tiên phát hiện cô không ổn là Lý Lan, cô vừa là em họ cũng là bạn học cùng lớp với Lý Quả.

Tiếng nói của Lý Lan khiến cho Lý Quả thoát ra khỏi trạng thái hoảng sợ, cô chưa hoàn hồn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai hoặc cái gì tồn tại khiến mình sợ hãi.

“Quả Quả, chị nhìn cái gì vậy? Rốt cuộc là làm sao?” Giọng nói đầy lo lắng của Lý Lan lại vang lên, lần này trực tiếp kinh động đến vài bạn học. Tất cả mọi người đều nghi ngờ, khó hiểu nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Quả.

Lý Quả lắc đầu, hít sâu một hơi rồi thở ra, sắc mặt có chút tái nhợt, lộ ra nụ cười gượng: “Mình không sao, có thể là hơi mệt một chút.”

Nhìn thấy nụ cười của cô, tất cả mọi người đều an tâm, rồi tiếp tục ăn. Chỉ có Lý Lan vẫn rất lo lắng, bởi vì cô cảm thấy chị họ có cái gì đó bất ổn.

“Quả Quả, thật sự không có chuyện gì chứ?” Lý Lan buông bát xuống, nhẹ giọng hỏi.

Lý Quả biết cô quan tâm mình, vội vàng dùng sức gật đầu, cam đoan nói: “Lan Lan, chị không sao, thật sự, hôm nay đi dã ngoại, trưa không ngủ nên mới hơi mệt thôi.”

Lý Lan nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy liền tin cô.

Đuổi xong Lý Lan đi, Lý Quả vẫn không thấy thoải mái. Tuy không còn cảm giác rờn rợn như trước, nhưng cô vẫn có cảm giác mình đang bị theo. Lý Quả không nhịn được chen vào đám đông, muốn thoát khỏi cảm giác này, hoặc muốn chứng minh đó chỉ là ảo giác.

Trên thực tế, cảm giác đó đã biến mất rất nhanh, Lý Quả cũng mau chóng quên đi.

Dã ngoại kết thúc, mọi người đều vui vẻ quay về trường học.

Song, ngay khi các cô mới đi khỏi, chỗ Lý Quả vừa đứng, lập tức xuất hiện một người đàn ông. Hắn không phải ai khác, chính là Mặc Nhật Tỳ đã biến mất trong rừng rậm, hắn vẫn nhìn theo hướng đám người Lý Quả rời đi.

******************

“Quả Quả, đến lượt cậu tắm đó.” Vu Tú Tình mặc bộ đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, gọi Lý Quả đang nằm sấp trước máy tính xem tiểu thuyết.

“Được.” Lý Quả thấy thời gian không còn sớm, lập tức đáp một tiếng, rồi ngoan ngoãn đứng lên, lấy quần áo chui vào phòng tắm.

Lần này đến lượt Vu Tú Tình chiếm máy tính, say mê đọc tiểu thuyết.

Gian phòng ở ký túc xá nữ này có bốn người, hai chị em họ Lý Quả, Lý Lan, hai bạn tốt Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân. Trùng hợp chính là, các cô sống cùng một nơi, đều là một thị trấn nhỏ.

Lý Quả vào phòng tắm, mau chóng cởi quần áo xong mới vặn nước, ở trong nước thong thả tắm, vô cùng thoải mái.

Chỉ là, bỗng nhiên, không hiểu vì sao, lòng cô lại nổi lên cảm giác rờn rợn khiến làn da dưới làn nước ấm nổi hết da gà, lông tơ dựng đứng.

Cô mạnh rùng mình, trong lòng hoảng sợ, loại cảm giác này sao lại đến nữa? Cô không nhịn được nhìn quanh phòng tắm, cả phòng liếc phát thấy ngay, trừ một người sống là cô thì lấy đâu ra người thứ hai?

Cô dùng sức lắc đầu, mặc kệ suy nghĩ khó hiểu trong lòng, cho rằng mình đang suy nghĩ nhiều. Chỉ là, không hiểu tại sao, cô vẫn không bỏ được cảm giác bị theo dõi này.

Song, trong lúc bất an, cô vô tình nhìn lướt qua cái gương duy nhất trong phòng tắm. Chỉ thấy trong gương hiện ra một cái đầu rắn đen to đùng, đang thè cái lưỡi đỏ rực, không chớp mắt nhìn mình.

“Á, rắn.” Lý Quả giật mình, phản xạ có điều kiện hét lên, sau đó không chút suy nghĩ liền đẩy cửa xông ra ngoài.

Tiếng hét của Lý Quả dọa Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân giật bắn mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cái....bóng người khỏa thân hốt hoảng vọt ra.

“Rắn, có rắn.” Lý Quả quên mất hiện tại mình không mặc quần áo...ở trước mặt hai người hoa tay múa chân, vẻ mặt sợ sệt.

“Phòng tắm có rắn?” Lần này bọn họ đã hiểu, ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời bị hù ngã, cùng sợ hãi nhìn về phía phòng tắm.

Ai cũng không quên hôm nay gặp phải một con rắn, còn đánh chết nó, cuối cùng đem nó ăn sạch ngay cả xương đều không còn.

Không biết rắn có mang thù hay không? Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ như vậy.

“Quả Quả, đây là tầng năm, rắn sẽ không lên cao được như thế chứ?” Cuối cùng, Hà Tiểu Ngân vẫn không tin lời cô, cho rằng Lý Quả quá nhát gan, trông gà hóa cuốc.

Lời nói của Hà Tiểu Ngân lập tức được mọi người tán thành, bọn họ tình nguyện tin tưởng lời Hà Tiểu Ngân chứ không tin ở đây có rắn.

Lý Quả nghe bạn nói như thế, vốn cũng chưa xác định, dù sao cô chỉ nhìn thấy trong gương còn chưa thật sự xác nhận.

“Hơn nữa, có rắn cậu còn có thể bình yên vô sự chạy ra sao? Nó không cắn chết cậu mới lạ.” Hà Tiểu Ngân càng nói càng cảm thấy mình phân tích không sai, nhất định là Lý Quả tự mình sinh ảo giác.

Lần này, Vu Tú Tình liền đẩy Lý Quả đang dựa vào mình ra, căng thẳng biến thành dở khóc dở cười, không nhịn được cười mắng cô: “Tiểu Tiểu nói đúng, có rắn cậu có thể sống chạy ra sao? Nhìn cậu đi, không biết xấu hổ, tuy chúng ta đều là nữ nhưng cũng chưa từng to gan như thế, còn không mau vào tắm rồi mặc quần áo đi.”

Lý Lan che miệng cười đến gập cả người.

Lý Quả nghe bạn nói xong, lúc này mới phát hiện mình chưa kịp mặc quần áo đã chạy ra, lại nhìn vẻ mặt mọi người, liền xấu hổ vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Nhưng, lúc đến cửa phòng tắm, cô lại hơi sợ, không dám bước vào. Cô chỉ sợ không phải mình nhìn nhầm mà thật sự có rắn trốn bên trong.

“Cậu thật là một kẻ nhát gan.” Vu Tú Tình thấy Lý Quả vẫn do dự đứng ở cửa, không nhịn được cười mắng. Sau đó liền đứng lên đi đến bên cô, thò đầu nhìn quanh phòng tắm, còn vào tận bên trong kiểm tra.

Lý Quả vội trốn sau lưng Vu Tú Tình, tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Cô thật sự rất sợ cái cảm giác rờn rợn đó.

Cốc! Đầu cô bị gõ một cái, chỉ thấy Vu Tú Tình tức giận hạ tay xuống, sau đó liếc mình một cái: “Rắn ở đâu? Nơi nhỏ như bàn tay thế này, rắn ở đâu ra? Cậu hoa mắt rồi.”

Nói xong, liền bỏ lại Lý Quả, rồi chạy về trước máy tính.

Bị Vu Tú Tình mắng, dũng khí của Lý Quả lập tức nổi lên, cô bất chấp tất cả, thẳng bước đi vào. Cô nhìn xung quanh một vòng, đúng là không có rắn, trong gương chỉ phản chiếu hình ảnh của chính mình.

Mình hoa mắt, mình hoa mắt rồi, nhất định là như vậy!

Lý Quả tiếp tục tắm, nhưng cũng không dám tắm lâu, dội nước qua loa rồi vội vàng cầm khăn lau người. Trong lúc đó, cô nhạy cảm phát hiện có một ánh mắt lạnh như băng đang quan sát toàn thân mình.

Thịch!

Cô bị ánh nhìn đó dọa đến chân suýt mềm nhũn, hoảng hốt nhìn xung quanh vẫn không phát hiện ra cái gì. Nhưng là, ánh mắt này từ đâu tới chứ?

Lý Quả chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, chưa mặc xong quần áo, đã vội xông ra ngoài. Cô chỉ muốn chui vào chỗ đông người, thật sự không dám ở một mình.

“Cơ thể chả có gì đặc biệt cả.” Đột nhiên, trong phòng tắm vang lên một giọng nói nhàn nhạt, song, kỳ lạ là không ai xuất hiện cả.

“Mình sợ.” Lý Quả nằm trên giường mình, sợ hãi nói.

“Sợ cái gì? Không phải chúng mình đang ở đây sao?” Giọng nói của Hà Tiểu Ngân vang lên từ giường bên cạnh, cô rất muốn ngủ nhưng có người lại đang sợ.

Lý Quả nhìn bóng tối xung quanh, trừ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì lúc này cả ký túc xá đều tối đen.

“Mình không biết cậu sợ cái gì? Không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Cậu đâu có ăn nó, là bọn mình ăn, bọn mình không sợ thì cậu sợ cái gì?” Rốt cuộc, Vu Tú Tình cũng không nhịn nổi nữa, tức giận nói.

Cô đã hại bọn họ kinh sợ, đau tim cả một tối rồi, còn chưa đủ à?

Lý Lan chỉ dám lén cười thầm, cô không dám nói, sợ Lý Quả thật sự sẽ thẹn quá hóa giận.

“Các cậu không thể ngủ cùng mình sao? Xin các cậu đó.” Lý Quả tiếp tục nài nỉ.

Lúc mới tắm xong, cô đã xin ngủ cùng một người trong bọn họ, nhưng không ai đồng ý cả.

“Không được.”

“Không được.”

“Em không ngủ cùng chị đâu.”

Trong bóng tối, ba cô gái đồng thanh nói, kiên quyết từ chối, tuyệt đối không muốn ngủ cùng Lý Quả.

Lý Quả vẻ mặt đưa đám, đành phải ôm chăn, hai mắt mở to nhìn bóng đêm xung quanh, cô thật sự sợ muốn chết. Cái cảm giác bị theo dõi đó xua mãi không đi, cô vừa lo vừa sợ, nhưng lại không tìm được nguyên nhân, nên cảm thấy rất khó chịu.

Rất nhanh, ngoại trừ ba cô gái đều đã ngủ say kia, chỉ còn Lý Quả vẫn đang trợn mắt nhìn bóng đêm tĩnh lặng.

Không phải cô không muốn ngủ mà là không dám ngủ, chỉ có thể trợn to mắt như vậy mới mang đến cảm giác an toàn. Không bao lâu sau, Lý Quả chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, vô cùng buồn ngủ.

Mặc kệ, cô buồn ngủ rồi, chết thì chết, cô thật sự không chịu nổi nữa. Lý Quả hạ quyết tâm, liền nhắm mắt lại, mê man ngủ.

Cô vừa mới ngủ, liền có một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó màn bị vén lên, có cái gì đó lập tức chui vào.

Lúc này trong giấc mộng, Lý Quả chỉ cảm thấy mình đang ôm một món đồ chơi vừa to vừa mềm lại thoải mái. Cô hài lòng đem mặt cọ lên, tay vô thức siết chặt không buông.

Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ.

“Á...” Một tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Lý Quả tóc tai bù xù nhanh chóng vén màn, nhảy xuống giường, vẻ mặt sợ sêt, cả người run rấy.

“Lý Quả, cậu gào cái quỷ gì thế?” Vu Tú Tình đang ngủ say bỗng nhiên bị tiếng hét của cô đánh thức, giận đến không nhịn được hét lớn một tiếng.

“Quả Quả, cậu không ngủ thì cũng đừng cản trở bọn mình chứ? Tối hôm qua cậu dày vò bọn mình, giờ còn muốn tiếp tục sao?” Thanh âm Hà Tiểu Ngân nồng đậm bất mãn vang lên, xem ra cũng bị Lý Quả đánh thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui