Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chết tiệt, chết tiệt!

Sau khi rời khỏi cung điện của Lý Quả, Mặc Nhật Tỳ liền phát giận ở trong
cung điện của mình, đấm mạnh xuống mặt bàn ngọc thượng hạng, vẻ mặt mù
mờ, đôi mắt ưng rét lạnh.

"Chết tiệt, ngươi muốn cùng ta cộng thể tới khi nào?" Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn không nhịn được rít
gào, quát to với bản thân, hai tay nắm chặt.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn lại nhanh chóng thay đổi, trở nên bình thản đến lạ thường, hai tay
buông thõng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, cực kỳ tự nhiên. Tiếp đó, hắn
lại cười khẽ, nói: "Chúng ta vốn là một thể, là cùng một người, ngươi
từng nói qua, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi."

Sau đó,
đ,4,n..đànchuyện thần kỳ lại xảy ra, chỉ thấy Mặc Nhật Tỳ chuyển từ hào
hoa phong nhã sang dữ tợn, vẻ tức giận lại xuất hiện trên mặt hắn, hai
tay lại nắm chặt, tiếng nói lạnh như băng lại phun ra từ miệng hắn.

"Ta muốn ngươi chết, ngươi mau rời khỏi cơ thể ta, ta không cần là một
người với ngươi, ta không phải ngươi, ngươi cũng không phải ta."

Song, hắn lại nở nụ cười, trở nên ôn nhu bình thản, cười tủm tỉm nói: "Ngươi biết, đó là không thể mà."

Chết tiệt, chết tiệt, hắn lại trở nên cuồng bạo, nhưng lần này 'hắn'
nhã nhặn mà ôn hòa không xuất hiện nữa, tùy ý hắn phát tiết cơn giận của mình, tự mình giận mình.

"Ngươi đừng mừng vội, ngươi đối tốt với nàng, ta sẽ không; ngươi yêu nàng, ta thì không. Ngươi cứ nâng niu nàng như vậy, ta sẽ không bao giờ. Nàng là bảo bối của ngươi, không phải của ta. Ha ha, ngươi chờ đó." Hắn đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, vẻ mặt vô
tình nói.

Những lời này, cũng không khiến một 'hắn' ôn nhu khác
xuất hiện, giống như cảm nhận được hắn ta sẽ không làm những chuyện như
vậy, mà hắn cũng có năng lực và sức mạnh để bảo vệ nàng.

"Quản gia Lâm, chủ nhân làm sao vậy?" Nhịn không được nghi hoặc trong lòng,
Hoàng Nhi thật thà nhỏ giọng hỏi quản gia đang trầm tư bên cạnh. Nàng đi theo chủ nhân chưa lâu, nên không hiểu rõ tính cách của chủ nhân.

Quản gia Lâm liếc Hoàng Nhi một cái, lại nhìn lướt qua gian phòng, thở dài
một hơi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hoàng Nhi, chúng ta đừng quản quá
nhiều chuyện của chủ nhân, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ tốt cho tiểu thư là được rồi, hầu hạ tốt tiểu thư thì chủ nhân nhất định sẽ vừa lòng."

Hoàng Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của quản gia Lâm rất có đ,ôn,đạo lý, vì thế liền nghe lời gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui